Vết bầm ở miệng vết thương bị Tô Hải Mai đập trên trán rất mờ, lúc đó Đường Diệc Thiên sợ Hàn Niệm lo lắng, chỉ rửa đi vết máu rồi tuỳ tiện dán một miếng băng che giấu miệng vết thương. Kết quả ngày hôm sau, vết thươngsưng lên tróc miếng dán ra.
Cũng không phải anh sợ đau, chỉ sợ thứ sáu không lành, khó tránh ảnh hưởng đến hình tượng "Cao lớn sáng chói."
"Sưng rất lớn..." Hàn Niệm lấy bông băng thấm cồn tẩy trùng miệng vết thươngcho anh. Da bị toéc ra, lẫn lộn máu, nhìn thấy cũng khiến người ta sợhãi, "Miệng vết thương sâu như vậy, anh lại nói với em chỉ bị xước daà?"
Hôm đó Đường Diệc Thiên trở về thuận miệng lừa cô là bị xướcda, bây giờ đã sưng lên, giấu cũng giấu không được, trán vốn không cónhiều thịt bảo vệ, Hàn Niệm cảm thấy miệng vết thương sâu gần như lờ mờthấy được xương, "Nhiều máu quá..."
Vì tay cô căng thẳng nênkhông ngừng run rẩy, đụng tới đụng lui, ngược lại đâm miệng vết thươngđau hơn. Đường Diệc Thiên hít hà, dứt khoát lấy bông băng lại, soi gương tìm vị trí, nặng nề đè lên chỗ ứ máu mang theo mũ.
Không phảiHàn Niệm thấy máu là choáng váng, cũng không phải nhát gan, nhưng đốimặt với miệng vết thương đang chảy máu khó tránh khỏi hơi sợ hãi. Có đôi khi cảm thấy bản thân mình bị thương còn tốt hơn, còn người khác, ngược lại không ra tay được.
Tấm kiếng trên tường bên cạnh giường phản chiếu ra dáng vẻ cau mày căng thẳng của cô, Đường Diệc Thiên nghĩ, biết đâu quyết định của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922211/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.