Chương trước
Chương sau
"Khụ khụ."

Lúc này đây, Tần Hạ cả người ướt nhẹp được Tần Kha ôm trong lồng ngực không ngừng ho khan. Tần Kha sắc mặt lạnh lùng, trái tim như có vô số sợi dây siết chặt đau đớn.

Anh cúi đầu, không chút do dự đặt xuống trán cô một nụ hôn. Mà kỳ tích chính là sau cái hôn trán của anh, cổ họng ngưa ngứa của Tần Hạ đã có phần nào thông thuận, hai bên tai cũng không còn ù như trước nữa.

Tần Hạ mơ màng nhìn Tần Kha, anh mím môi, thấy cô rốt cuộc đã ổn định lại liền nói: "Anh cõng em trở về, Hạ Hạ."

Tần Hạ gật đầu, Tần Kha thả cô xuống đất rồi đưa lưng về phía cô, ngồi xuống chờ cô leo lên. Kỳ thực ôm ngang Tần Hạ cũng không phải không được, chỉ là hôm nay trời mưa, anh còn phải cầm ô, nếu như vậy ôm anh cầm không nổi ô, cũng sẽ khiến cả hai người đều phải dầm mưa. Một mình anh dầm mưa không sao, ngược lại là Tần Hạ nếu dính một chút nước mưa thì ngực anh sẽ chua xót đến vô cùng.

Ba người đi lên đường cũ trở về nhà cũ Tần gia. Suốt con đường cả ba đều trầm mặc không ai mở miệng nói chuyện phiếm.

Phía xa xa nhìn thấy bóng dáng hoa tang, Tần Hiệt bước chân chợt có chút chần chờ, nhưng mắt thấy Tần Kha giống như không có ý định đi cổng chính, đáy lòng hắn thở phào một hơi, nhanh chóng dẫn đường đi lối cổng phụ.

Tần Hạ nằm trên vai Tần Kha mơ màng sắp ngủ. Có lẽ vì hôm nay tham đấu quá mức kịch liệt, cùng với dính mưa làm cô có hơi mệt mỏi, tứ chi đều rã rời.

Tầm mắt Tần Hạ mông lung, xem một vòng nhà cũ không giống ban sáng người người nối đuôi đi vào, hiện tại đã không một bóng người.

Tần Kha cõng Tần Hạ đi về phía sảnh chính, bác Ngô đang ngồi chán chê trông coi linh cữu, thấy bọn họ nối nhau đi đến lập tức đứng thẳng người, đi ra đón tiếp.

"Cô cậu về rồi!"

Bác Ngô vẫn như ban nãy tiếp xúc với Tần Kha nở nụ cười lấy lòng, chỉ là bọn họ mới đi một hai tiếng đồng hồ, sắc mặt người đàn bà lại có phần xanh xao nhợt nhạt.

Tần Hiệt lúc này cũng có lẽ vì mỏi lắm, không có ý tứ muốn nói chuyện với ai, vì vậy im lặng đứng một bên. Phát hiện hắn có gì đó không đúng, bác Ngô lo lắng hỏi: "Cậu Tần Hiệt làm sao vậy?"

Dứt lời muốn tiến lên một bước kiểm tra, lại bị hắn nhanh chóng tránh thoát. Tần Hiệt cười nhạt: "Vận động quá độ, mệt ạ."

Bác Ngô nghi hoặc nhìn về phía Tần Kha, lúc này mới để ý thấy Tần Hạ kiệt sức nằm trên đầu vai anh mới bắt đầu cuống lên: "Ôi chao, vậy mọi người đi thay quần áo lại vào ăn đi thôi, cơm nước đã chuẩn bị xong cả rồi."

Tần Hạ cũng cảm thấy cả người dính dấp khó nhịn liền trực tiếp nói với Tần Kha: "Anh, em muốn đi tắm."

Tần Kha không chút do dự đồng ý, nói: "Chúng ta đi lấy quần áo." Nói xong liền tiếp tục cõng cô đi về phía phòng ngủ.

"Anh ơi." Hai người vừa vào tới phòng ngủ, Tần Hạ liền mở miệng hỏi câu hỏi cô đã nghẹn trong lòng từ lâu: "Bố mẹ và hai bác đi đâu rồi, anh biết không?"

Ngoài ý muốn chính là Tần Kha lắc lắc đầu, mơ hồ mà nói: "Bọn họ vẫn an toàn, chúng ta xem trước mắt tình huống lại tính."

Tần Kha nói ít nhưng lượng tin tức thường thì không ít. Nếu như anh đã nói an toàn, vậy những người khác nhất định là an toàn. Điểm này cô vô cùng tin tưởng.



"Đi tắm." Tần Kha lấy quần áo của hai người từ trong vali ra phân biệt cho vào trong giỏ đựng quần áo riêng, đứng dậy liền dắt tay cô đi ra ngoài.

Bởi vì hai người đều mắc mưa nên Tần Kha lựa chọn đi con đường xa hơn ở nhà sau, tránh đụng phải hàn khí của linh đường ông nội khiến Tần Hạ sinh bệnh.

"Thùng thùng! Thùng thùng!"

Nơi hai người đi qua chính là phía gần cổng phụ. Cổng phụ làm bằng sắt, giờ phút này đột nhiên có vật nặng đập mạnh vào liên tiếp mấy cái, doạ Tần Hạ giật bắn mình, mà Tần Kha nhanh tay nhanh mắt đem cô kéo vào trong lòng, lập tức tìm một bụi cây chui vào, thành công ngăn chặn tiếng kêu của cô.

Tần Hạ bị Tần Kha bỗng nhiên dúi mạnh vào ngực anh có chút chật vật. Cô xoa xoa cái mũi bị đâm đau, đuôi mắt liền nhiễm một mạt hồng, như có như không mang theo tia kiều mị câu nhân khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo.

Tần Kha nhìn lướt qua một hai tích tắc liền quay mặt đi. Tần Hạ phồng miệng, bực không chỗ trút liền nhấc chân đạp lên mũi giày anh, lưu lại một vệt giấu vết vô cùng chướng mắt.

Giày là niềm đam mê của nam giới, bị cô không thương tiếc giẫm lên như vậy Tần Kha không rên một tiếng mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nghĩ nghĩ cũng đủ đáng thương, vì vậy lửa giận của Tần Hạ cũng thoáng cái giảm xuống.

Nhưng thực ra Tần Kha tính tình đạm mạc, ngoại trừ bản thân Tần Hạ ra chưa từng có thứ gì mà anh thực yêu quý. Giày này bị cô làm ô uế thì có sao, một chiếc giày mà thôi, đổi mới là được, một ít chuyện vụn vặt này không thể khiến anh nổi giận với cô.

Tay trên eo Tần Hạ đem cô kéo chặt vào lòng mình, lúc này Tần Kha mới đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.

Nhà cũ Tần gia có ông nội thực thích lấy trồng trọt, cắt tỉa cây cối làm niềm vui, vì thế cả một cái sân sau là khuôn viên ông chuyên dùng để trồng hoa cỏ, cũng chính thế mà trên sân góc khuất nhiều.

Lúc này, chỉ thấy từ sau bụi cây hiện ra bóng dáng người phụ nữ che ô, mặt mày lấm lét nhìn xung quanh. Khi người nọ quay đầu, hai người lập tức nhận ra kia chính là bác Ngô!

Bà ta xem một lát phụ cận không có ai liền yên tâm, vội vàng đi nhanh về phía cổng phụ.

Ở phía sau tấm cổng sắt có người đang đứng chờ. Người nọ đội mũ lưỡi chai đen che khuất nửa khuôn mặt, đợi khi bác Ngô mở cửa liền đưa cho bà ta một cái túi nilon đen lớn, bà ta vui vô cùng nhận lấy, chào tạm biệt người nọ, xách đồ vừa đi vừa ngâm ngâm, âm thanh vụn vặt hát một khúc nhạc nhỏ.

"Bọn họ đang làm gì vậy?!"

Nhìn theo hướng bác Ngô rời đi, Tần Hạ mở to mắt hỏi.

"Trước đi tắm." Tần Kha vỗ nhẹ đầu cô.

Hai người một đường thuận lợi đi đến nhà tắm. Nơi này kiến trúc cũng như cũ đơn sơ, bên cạnh nhà tắm có một cái giếng nước bị quây lại. Tần Kha nói cô ở bên trong ngâm nước tắm, chính mình ở bên ngoài cũng có thể vừa tắm vừa trông cho cô.

Tần Hạ ở nơi xa lạ có chút sợ hãi, nhiều lần xác định Tần Kha thật sự sẽ luôn ở bên ngoài không rời cũng yên tâm không ít, lúc đi vào cô còn cố tình không khoá cửa, thực tin tưởng nếu không có chính mình cho phép, anh trai sẽ không tiến vào.

Thấy Tần Hạ tiến vào tắm năm mười phút không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Kha cũng nhanh chóng cởi xuống quần áo dính ở trên người, múc nước từ dưới giếng lên dội thẳng vào người.

Mát lạnh.

Vì tâm có đề phòng, Tần Kha cũng không tắm quá năm phút, thoa sữa tắm, dội sạch nước liền tròng quần áo vào người.



Cái quần vừa kéo lên thoả đáng, tiếng Tần Hạ bỗng vang lên đầy tuyệt vọng. Cô đập cửa, liên tục gọi "Anh ơi", lại luôn không thấy đi ra. Tần Kha đầu trái tim thắt lại, không chút suy nghĩ xông cửa tiến vào.

Hơi nước mờ mịt, chỉ thấy Tần Hạ khóc tới cả khuôn mặt nhỏ đều ửng hồng. Thấy Tần Kha đột nhiên xông vào cô không những không thẹn quá hoá giận mà ngược lại như kẻ chết chìm túm được cọng rơm cứu mạng của mình. Mắt hạnh sáng lên tia hy vọng, không chút suy nghĩ nhảy vào lòng ngực anh trốn.

Tần Kha không nghĩ nhiều, lập tức ôm chặt lấy cô. Anh ngẩng đầu, tức khắc thấy một con nhền nhện to bằng nửa cái trần nhà đang đối với hai người nhe nanh múa vuốt. Bất thình lình cùng Tần Kha mười mắt nhìn nhau (Tần Kha hai mắt, nhện mười mắt),đột nhiên co rụt người lại, trong nháy mắt biến mất ở trên đỉnh đầu hai người, lưu lại một cái mạng nhện lớn vô cùng.

Tần Kha mày nhíu chặt lại.

Chậm một bước. Nếu như lại chậm hơn một bước, nó nhất định sẽ đem Tần Hạ ăn mất!

Con ngươi Tần Kha thoáng hiện lên một tia tàn khốc — —Không thể tha thứ!!

"Anh ơi, hu hu."

Tiếng khóc Tần Hạ rơi vào tai Tần Kha, anh thoáng cái hồi thần, màu sắc con ngươi cũng biến về đen nhánh.

"Đã không sao rồi Hạ..."

Tần Kha còn chưa kịp nói hết câu liền nhạy bén phát hiện xúc cảm không đúng!

Tần Hạ cả người không một tấm vải che thân đang không ngừng hướng vào trước ngực anh tìm kiếm an toàn. Sương mờ mênh mang, cách một lớp vải cảm nhận được rõ ràng làn da đàn hồi, thân hình mềm mại của người con gái không chút câu nệ ỷ lại, dán sát vào cơ bắp anh.

Tiếng tim đập, tiếng huyết khí sôi trào, choáng váng khiến Tần Kha suýt chút nữa đứng không vững.

Nhanh tay lẹ mắt túm lấy một cái khăn đem cả người cô bao lại, mà Tần Hạ cũng dường như mới phát giác bản thân thất thố, cái mặt nhỏ của cô đều đỏ bừng, túm chặt lấy cái khăn choàng ôm trước ngực hơi lùi ra sau.

Cô mở to mắt, thấy được áo Tần Kha bị cô làm ướt một tảng lớn, đường nét cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo khiến Tần Hạ nhịn không được mặt mũi càng thêm nóng bừng bừng.

Phi lễ chớ nhìn moé ơi!

Hai mắt Tần Hạ gấp gáp rời đi tầm nhìn, chột dạ lia lịa đảo, bối rối không biết nên đặt ở đâu.

Tần Kha xem cô giờ phút này cả người đỏ như tôm luộc, khăn tắm che khuất được bộ vị quan trọng lại không thể giấu được đùi non trắng bóc như miếng điểm tâm điềm mỹ. Anh nhanh hơn một bước che lại nhiệt khí sắp chảy xuống cái mũi, khụ một tiếng cũng rời đi tầm mắt.

Không khí hai người ***** **** một chút, nhưng Tần Kha rất nhanh liền lấy lại được tinh thần. Anh mắt nhanh tai thính, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh một tay kéo lại, xách theo cả giỏ đựng quần áo của cô thối lui bốn năm bước về phía cửa.

Mà chỗ hai người vừa đứng chỉ vài giây sau giáng xuống một cái lưới, không, là một cái mạng nhện!

Đáy lòng Tần Hạ không thôi kinh hãi. Nếu anh trai hôm nay không thủ cô tắm, cô khẳng định đã sớm trở thành mồi cho con nhện kia đêm nay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.