Chỉ nghe hoạt thi nằm trên đất mấp máy mồm, tiếng nói phát ra từ cổ họng nghẹn ngào khó nghe: "Lạnh, lạnh... Nước sông lạnh quá, cứu con... mẹ ơi cứu con..."
Tần Hạ cúi đầu, không đành lòng thử hỏi: "Mẹ anh tên là gì? Tôi giúp anh gọi bác gái đến."
Nhưng 'người' kia không đem lời Tần Hạ nghe lọt tai, chỉ liên tục kêu mấy từ bằng ngữ khí đứt đoạn: "Mẹ... Mẹ... Cứu..."
Thấy không có cách nào câu thông, Tần Hạ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ban nãy vừa đi đường vừa nói chuyện với Tần Hiệt cô không để ý, thế nhưng hiện tại mới phát hiện con đường bọn họ đi vắng tanh, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như có vô vàn tầm mắt đang nhìn chăm chú vào ba người bọn họ.
Kỳ thực ban đầu cô có từng để ý đến dị trạng, nhưng sau đó cô không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng trời mưa không ai ra cửa nên mới vậy. Mà giờ phút này đây tiếng mưa trộn lẫn với tiếng rên rỉ khóc than, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh như rơi vào hầm băng.
"Trước cứ trói hắn lại."
Tần Kha dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí, đánh mắt ra hiệu với Tần Hiệt: "Đi tìm dây thừng."
Tần Hiệt vừa rồi chứng kiến Tần Kha can đảm dũng cảm cũng có chút nể phục, vừa nghe anh chỉ đạo cũng không có gì không vui, xoay người đi tìm dây thừng.
"Anh ơi," Tần Hạ chợt nói: "Anh xem, kia có phải là..."
Tần Kha theo tay Tần Hạ nhìn xuống, ban nãy đánh nhau chính anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.