"Mặc quần áo."
Tần Kha đưa đến trước mặt cô quần áo mới, nói: "Chúng ta trở về." Đáy mắt đều là lạnh lùng.
Hiếm thấy Tần Kha nghiêm túc đến không gần người như vậy, chính Tần Hạ đều có điều kiêng dè. Cô không dám trái lời, nhanh chóng quay người đi mặc quần áo.
Tần Kha tiếp tục che ô cho Tần Hạ, dẫn cô đi một vòng nhà cũ. Cô đoán được từ sau vụ ở nhà tắm kia, kiên nhẫn của anh đã mất sạch. Giờ phút này nhân thiết phật hệ của anh đã sụp đổ, anh không muốn để việc này tiếp tục kéo dài quá lâu.
"Chết người, đổ mưa, đều là điềm hung." Tần Kha đột nhiên nói.
Tần Hạ: "Dạ?"
"Người đã khuất được tổ chức tang lễ, lại vì trời mưa thật lâu vẫn không được hạ táng, sẽ không yên lòng, sẽ thối rữa và..."
Tần Kha liếc nhìn cô một cái, hé miệng, từ tốn phun ra ba chữ: "...Sẽ phẫn nộ."
Sau gáy Tần Hạ chợt lạnh buốt. Trên đầu, tia sáng của sét chiếu ra một nửa dưới góc mặt của anh lương bạc, sấm 'oành' một tiếng vang dội.
Tần Hạ sắc mặt trắng bệch, rõ ràng sợ lại không như trước chui vào lòng anh trốn.
Biểu tình của anh quá xa lạ mờ mịt, trong một thoáng cho cô có ảo giác rằng tồn tại của anh còn đáng sợ hơn cả những đồ vật không sạch sẽ ngoài kia.
"Tần Kha."
Lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng người gọi. Cả hai người cùng lúc quay đầu, phát hiện là Tần Hiệt cầm ô đứng cách bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833638/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.