"Anh ơi, anh ơi..."
Tần Kha mở bừng mắt, nhìn thấy Tần Hạ sắc mặt lo lắng nhìn mình. Bàn tay cô lạnh ngắt đặt bên má anh đang không thôi run rẩy.
Anh trai vừa đứng lên lại tức thì ngã xuống hôn mê, mặc kệ cô lay cô gọi như thế nào cũng không tỉnh lại, cô thực sự là đã sợ hãi vô cùng.
Tần Kha hơi xoa xoa huyệt Thái dương, nhíu mày ngồi dậy, vậy mới phát hiện anh vẫn luôn gối đầu trên chân cô.
"Anh làm sao vậy?" Giọng nói của Tần Hạ run lên, ngay cả Tần Hiệt lúc này cũng sáp lại gần nhìn xem.
"Không sao." Tần Kha nói, "Đi ăn cơm."
Tần Hạ xem anh trai vẫn luôn nhíu mày xoa hai bên Thái dương, đoán anh đau đầu. Cô theo bản năng muốn đi giúp anh xoa bóp, tay vươn đến giữa đường đột nhiên bị người nắm lấy. Tần Kha nhìn cô, lắc lắc đầu: "Đừng lo lắng, anh không sao."
Ba người lại ngồi vào bàn ăn chờ đợi bác Ngô mang đồ ăn lên.
Buổi tối có bánh bao hấp, đỗ xào, tôm luộc và canh nấm xương, như cũ là một chay ba mặn, màu sắc cũng bắt mắt vô cùng. Càng đặc biệt chính là đồ ăn không còn giống như ban trưa nguội lạnh. Giờ đây, trước mắt mọi người là một bàn đồ ăn đang không ngừng toả ra nhiệt khí.
"Còn nhớ cậu Tần Hiệt thích ăn nhất tôm luộc, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó." Bác Ngô cười vui vẻ dặn dò: "Phải ăn thật no nha."
Tần Hiệt gật gật đầu đầy cảm động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833637/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.