Ồn ào.
Xung quanh thật sự rất ồn ào.
Là tiếng khóc không ngừng quẩn quanh: "Hu hu hu..."
Là tiếng kêu cứu: "Cứu tôi với, ai đó cứu tôi với!"
"Tôi không muốn chết!"
"Mở cửa! Mở cửa! Làm ơn thả tôi ra!!"
Tần Hiệt mở bừng mắt, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh một chiếc xe khách, trong xe khách không khí căng thẳng vô cùng, mọi người đều kinh hoảng thất thố mà chạy khắp nơi, thét chói tai và kêu gọi. Hắn kinh ngạc, từ nội tâm phát sợ hãi không thôi.
Thời gian phảng phất như đọng lại, mọi âm thanh đột nhiên cách hắn rất xa. Hắn nhìn thấy những người khác trong khoang xe cái miệng khép khép mở mở, khuôn mặt khóc lóc đầy tuyệt vọng. Mà bản thân hắn thì giống như một người đứng xem chứng kiến hết thảy. Hắn rõ ràng mỗi một cái chi tiết, hắn nghe được tiếng xe mạnh mẽ va chạm, cảm nhận được lực đánh vào thân xe xóc nảy bất kham. Loại cảm giác này làm cho tất cả mọi người trên xe cảm thấy thác loạn và bất lực.
Không khí hỗn loạn mà khẩn trương. Có người điên cuồng cười như rồ dại, có người khóc lóc đến hai mắt đầm đìa như đổ máu.
Sinh mệnh bị uy hiếp, giãy giụa giữa sống và chết, có người chui xuống gầm xe trốn, có người không tiếc sinh mệnh đi bảo vệ an nguy của người khác...
Bỗng, Tần Hiệt chú ý đến một góc khác trong xe.
Ở trong khoảnh khắc sinh tử, đối lập với tất cả mọi người ở đây, thanh niên vẻ mặt hờ hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ngo-anh-trai-toi-la-than-linh-ton-quy/2833636/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.