Nhã Hinh thích thú lập tức lấy điện thoại quay lại, làm sao cô có thể bỏ lỡ giây phút này được. Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ lấy thứ này làm cho hai người kia bẽ mặt. Đang cười nắc nẻ, cô nhanh chóng cúi người và thu hồi điện thoại, người con trai kia vừa nhìn vào đây khiến cô lo sợ bản thân bị phát hiện.
“Lục Bân! Lục Bân!”
Cảnh Bân đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu thì bị tiếng gọi làm cho giật bắn. Anh lo lắng đi ra ngoài cửa, cứ tưởng Nhã Hinh đã xảy ra chuyện gì, nào ngờ cô bất thình lình sà vào lòng anh như con chim nhỏ.
“Sao thế? Em bị sao à?”
“Em vừa phát hiện một chuyện kinh khủng lắm.”
Cô trịnh trọng thông báo, sau đó lại quay về với sức khỏe của anh:
“Nay anh thấy sao rồi? Còn đau không?”
“Ừm, anh ổn. Em thấy chuyện gì?”
Cảnh Bân được Nhã Hinh dắt vào bên trong. Đợi tới khi cả hai yên ổn ngồi trên ghế thì cô mới cầm điện thoại ra mà đưa sang bên anh. Đoạn phim ngắn về cảnh tượng vừa rồi lần nữa được tái hiện lại khiến anh nhíu mày, còn cô bên cạnh tựa hồ rất phấn khởi. truyện kiếm hiệp hay
“Anh nghĩ xem nếu như em đưa cái này cho Bỉnh Quý thì anh ta có tức chết không?”
Anh âm trầm nhìn cô, sau đó lên tiếng với giọng nói có chút tủi thân:
“Em không sợ anh ta sẽ buồn sao?”
Cô ngẩn ngơ, vô thức hỏi lại:
“Tại sao em phải sợ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394728/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.