Cảnh Bân cẩn thận đóng cửa phòng Nhã Hinh lại, tránh khiến cô tỉnh giấc. Anh không biết bản thân vì sao lại quay về thời điểm ở quá khứ. Đúng vậy, anh đã nhảy lầu tự sát và rồi khi tỉnh dậy lại quay về lúc anh chỉ mới bắt ép cô ở bên cạnh.
Cảnh Bân dành ra hai ngày để nuốt hết đống thông tin trong đầu, cũng như chắc chắn rằng đây không phải là mơ. Mọi thứ vẫn như cũ, không khác gì trước khiến anh dần tin tưởng việc mình sống lại. Có điều Nhã Hinh lại làm anh xao động.
Nhã Hinh không ghét anh, không né tránh anh, thậm chí còn chủ động sáp lại gần anh. Điều này khiến anh đứng giữa mộng và thực, hay chính anh đã xuyên đến thế giới song song, nơi mà cô chưa từng có ác cảm với anh.
Cảnh Bân nhớ rõ bản thân vì đỡ một đường cho anh em mà bị thương nặng dẫn đến mất máu nhiều. Lúc trước, Nhã Hinh thậm chí chẳng nhìn anh lấy một lần, còn buông lời độc ác mong anh chết luôn cho đỡ chật đất. Còn đêm đó cô lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, tay run rẩy giúp anh lau máu. Dù anh nằm đó nhưng vẫn nửa tỉnh nửa mê nhận thức được sự khác biệt rõ rệt.
Cảnh Bân bất chợt tỉnh dậy, nghĩ rằng anh đã đến nơi khác có Nhã Hinh nên lập tức ôm chầm lấy cô mà không ngần ngại đến vết thương, tới khi đau quá thì mới ngất đi lần nữa. Một lần nữa tỉnh táo trở lại, anh không dám tin mà chạm vào cô ngủ quên bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394729/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.