Nhã Hinh được đặt nhẹ nhàng xuống giường, tay cô còn đang nắm hờ vạt áo của Cảnh Bân khiến một người chỉ quanh năm nhuốm mỗi mùi máu tanh cũng có lúc yếu lòng. Anh đắp mền cho cô, còn cúi xuống hôn nhẹ lên trán một cái.
“Ưm!”
Cô cựa quậy, rồi rúc sâu vào trong chăn êm ái ấm áp, không nhận ra bên cạnh là chú sói xám đang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn cưng chiều.
Cảnh Bân chậm rãi đi ra khỏi phòng, cũng cẩn thận đóng lại cửa nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng ồn khiến Nhã Hinh tỉnh giấc. Có điều vừa quay người lại thì liền bắt gặp Tuấn Thạch đang sa sầm mặt với ống tiêm trên tay.
“Cậu chưa về à?”
Cảnh Bân lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng né tránh.
“Làm sao em có thể về được khi bệnh nhân của em đang bận hú hí với người anh ta thương thay vì lo lắng cho vết thương của bản thân.”
Tuấn Thạch đã đến biệt phủ từ sớm nhưng lại bị quản gia Vinh ngăn chặn bên ngoài. Cậu khó hiểu cho tới khi biết được cô con gái được gán nợ qua bên đây vẫn ở trong thư phòng rất lâu chưa xuất hiện. Không ai bảo nhau đồng thời né xa cánh cửa. Cuối cùng cậu phải chờ đến khi tịch mịch tối muộn.
Tuấn Thạch nhìn vết thương sau lưng và những đường do viên đạn gây ra trên người Cảnh Bân thì khẽ nhíu mày:
“Như thế này mà anh lại chẳng quan tâm tới thân thể, hay muốn đợi tới khi không ôm nổi người đẹp trong lòng mới chịu chăm dưỡng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394717/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.