Nhã Hinh cật lực giúp Thiên phu nhân và Tịch Hân chuẩn bị trang phục và trang sức cũng hết gần một tiếng đồng hồ. Thì ra do bà quá hồi hộp nên mọi thứ bộp chộp chưa cái nào xong xuôi. May mắn Thiên tổng rất cưng chiều vợ nên chẳng phàn nàn một điều gì.
Thiên phu nhân nở nụ cười hiền dịu với cô:
“Cảm ơn con nha Nhã Hinh, không có con thì không biết tới bao giờ mới xong… Mà con được đến đây à? Dì cứ nghĩ con sẽ không đến tham dự được.”
Nghe câu hỏi của Thiên phu nhân, Nhã Hinh cũng hiểu rằng bà biết việc cô bị gán nợ qua Tôn gia nên ắt hẳn cuộc sống phải khó khăn lắm. Duy nhất Tịch Hân chẳng hay biết gì vì những ngày vừa qua liên tục đi ra nước ngoài tham gia các cuộc thi.
“Sao mẹ lại nói thế? Dù Giản gia có tệ thì bình thường vẫn nể mặt chúng ta mà cho Nhã Hinh đến đây thôi.”
Thiên phu nhân gượng cười, sau đó áy náy nhìn Nhã Hinh. Cô chỉ nhẹ nhàng trấn an bà, sau đó lên tiếng:
“Dì ơi, cháu nói chuyện riêng với Tịch Hân một lát.”
Thiên phu nhân gật đầu, sau đó đi sang một góc khác để tiếp tục chuẩn bị. Còn Nhã Hinh lại kéo Tịch Hân ngồi xuống ghế. Nhìn sắc mặt cả hai người, Tịch Hân thoáng cảm giác bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó rất hệ trọng.
“Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Nhã Hinh thở dài, sau đó cố gắng tìm lời mà tường thuật lại:
“Tịch Hân, tớ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394718/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.