Chương trước
Chương sau
Nhã Hinh không biết bản thân phải làm gì, hiện tại đầu óc của cô chỉ có thể tập trung vào bàn tay đang chà sát lên điểm ngọc bên dưới thân. Đỉnh thỏ bồng bềnh cũng đã nằm yên vị trong miệng Cảnh Bân. Cảm giác ấm áp, bị rà soát liên tục bằng lưỡi khiến cô hít thở không thông.

Cho đến khi cô bị mút đến đau, anh mới chịu buông tha. Hai bên đỉnh thỏ đều thấm đẫm mật tuyến và dựng đứng.

“Tôi không biết có nên cảm thấy vui khi em dùng cách này để cầu xin tôi hay không?”

Cảnh Bân trầm khàn lên tiếng, ngón tay bên dưới không ngừng cảm nhận độ ẩm ướt mê người của thỏ nhỏ.

“Nhưng tôi công nhận rằng nó rất hiệu nghiệm.”

“Vậy… Vậy có phải tôi… ưm… được đi không…”

Nhã Hinh thút thít, cũng không quên mục đích bên đầu của mình là gì. Và điều này đã khiến cho đối phương tụt hứng. Cảnh Bân khẽ siết mạnh điểm ngọc.

“Á! Đừng mà!”

“Tốt nhất em nên tập trung vào những gì tôi làm trước khi tôi đổi ý.”

Nhã Hinh nức nở gật đầu, không còn dám cãi lại người đàn ông dễ dỗi hờn trước mặt nữa. Cảnh Bân cứ thế liên tục đùa giỡn điểm ngọc, cho đến khi cảm nhận hơi thở có chút dồn dập hơn của cô.

“Ưm… Tôi sắp…”

Tuy nhiên Cảnh Bân lại dừng tay, khá thích thú khi nhìn ánh mắt mờ mịt hụt hẫng của Nhã Hinh.

“Tự nhiên tôi thấy hơi mệt, hay em giúp tôi tiếp thêm năng lượng một chút.”

Nhìn vẻ đểu cáng của Cảnh Bân, Nhã Hinh thật sự muốn dùng tay bóp cổ anh nhưng với sức lực đã bị rút cạn của cô thì có khi chỉ như gãi ngứa. Cô bặm môi, sau đó vòng tay quanh cổ anh, từ từ cúi xuống mà chạm nhẹ lên môi anh. Từng động tác gà mờ học tập theo anh nhưng không khiến anh khó chịu, thậm chí hơi híp mắt lại mà hưởng thụ.



“Miệng… Miệng… Há…”

Nhã Hinh đỏ mặt, lặp lại câu nói ép buộc cô há miệng lúc trước của Cảnh Bân khiến anh buồn cười nhưng vẫn tuân theo. Miệng dần hé mở, nghênh đón cô chủ động đến lấy lòng. Đợi đến khi hai bờ môi hòa quyện vào nhau, anh chợt giữ chặt đầu cô, bên dưới ngón tay bất ngờ xuyên qua cửa hang một cách mạnh bạo.

Cả người Nhã Hinh căng cứng, muốn hét lên vì sự xâm nhập đều bị Cảnh Bân nuốt hết vào bụng. Kiếp này, đây là lần đầu tiên bên dưới của cô bị khám phá nên dù chỉ là một ngón tay cũng đủ khiến cô đau đớn. Nước mắt thỏ nhỏ rơi xuống chợt khiến anh khó chịu.

“Đồ… Đồ tồi…”

Cô nức nở, răng cắn chặt môi mà muốn rút vật xa lạ bên dưới ra khỏi thân.

“Cảm ơn vì đã khen.”

Cảnh Bân bật cười, nhưng bàn tay sau lưng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cô, bên dưới cũng không động đậy gì thêm. Từng tấc thịt mút chặt ngón tay anh khiến anh không khỏi liên tưởng tới nếu như thằng em của mình tiến vào thì ra sao, nhưng anh không dám nghĩ quá nhiều vì lo sợ bản thân sẽ mạnh bạo chiếm đoạt cô.

Cảm giác cả người Nhã Hinh thả lỏng đôi chút, Cảnh Bân mới từ từ di chuyển ngón tay. Có mật dịch xúc tác, mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn. Tuy nhiên cô vẫn ôm cứng lấy người anh, bên tai anh vang lên tiếng thở dốc kèm tiếng mắng nhiếc.

“Đồ khốn…”

“Giả… ư… Giả dối…”

“Ha… Nham hiểm…”

Nếu bình thường những người nào dám nói với anh những lời này, ắt hẳn lưỡi sẽ không còn trong miệng. Tuy nhiên giọng nói thỏ nhỏ như có ma thuật mê hoặc tâm tư anh khiến anh chỉ muốn nghe nhiều thêm.

“Lục… Lục Bân…” Cô từ chửi rủa sang rên rỉ tên anh.



“Tôi đây.” Anh khẽ khàng trả lời, ngón tay đã tìm ra được điểm nhạy cảm yêu thích của cô.

“Chỗ đó… ư… không…” Cô run rẩy, bấu chặt vào vai anh hơn.

“Không được bỏ qua đúng không? Tất nhiên là tôi hiểu ý em muốn gì rồi.” Anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười nham hiểm và thưởng thức mật dịch ứa ra nhiều hơn ở bên dưới.

“Lục Bân…” Cô van nài, tiếng thở dốc càng lúc càng nhiều hơn.

“Tôi ở đây, đừng lo.” Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt nụ hôn cưng chiều lên bờ vai trắng nõn. Tuy nhiên ngón tay lại cử động nhanh hơn, liên tục đánh vào điểm nhạy cảm khiến cô khóc thét.

Sau tiếng hét loạn tình, từng tấc thịt càng mút chặt ngón tay của Cảnh Bân hơn. Anh xoa nhẹ lưng Nhã Hinh, đợi đến lúc cô dần thả lỏng thì mới cất lên giọng trầm khàn:

“Vậy có phải nên tới lượt em giúp tôi không?”

“Hở?”

Nhã Hinh ngơ ngác, giây sau đã thấy Cảnh Bân lôi thanh bảo kiếm ra khỏi bao hướng thẳng sừng sững giữa hai người. Cô tái xanh mặt mày, dù đã được diện kiến không ít lần nhưng lần nào cũng thật sự làm cô hoảng sợ.

“Yên tâm, tôi đã nói nhất định sẽ giữ lời.”

Cảnh Bân hơi nâng eo Nhã Hinh lên, đưa vật nam tính chen chúc giữa chiếc quần con chật chọi chà sát vào cửa động ẩm ướt nóng bỏng. Hai đỉnh đầu liên tục chạm mặt nhau vang lên tiếng phành phạch ngại ngùng.

Nhã Hinh bị động đến mức choáng váng, bên dưới chỉ mới bấy nhiêu đã không thể chịu nổi mà liên tục tiết thêm mật dịch bôi đầy vật nam tính. Say mềm trong ái tình, cô bất ngờ nâng mặt anh lên, cúi xuống ngậm lấy bờ môi mỏng khiến anh không khỏi bất ngờ, mà đến bên dưới cô cũng tự động di chuyển hông áp sát khiến ham muốn cả hai càng tăng cao.

Cho đến khi cô đạt cao trào lần thứ hai, anh sau vài ba lần cũng vinh hạnh giơ kiếm đầu hàng.

Phúc lợi lần này của thỏ nhỏ thật quá sức chịu đựng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.