Nhã Hinh sau sự việc ở trên xe hơi thì có chút không dám xin xỏ Cảnh Bân để đến Thiên gia dự tiệc, tuy nhiên dì Thiên đã quan tâm cô rất nhiều, giúp đỡ cô khi cô bị ruồng bỏ nên nếu cô không có mặt thì cô sẽ vô cùng tự trách.
Vì thế tối hôm đó, Nhã Hinh đứng trước phòng làm việc của Cảnh Bân, trên người bận chiếc váy ngủ có chút ngắn. Hiện tại trong đầu cô đang có hai luồng suy nghĩ đấu đá nhau. Rõ ràng tự hứa kiếp này tránh xa anh nhiều hơn, nhưng khi bắt đầu lại gần thì cứ có cảm giác không nỡ buông tay. Cô thế mà lần đầu tiên chủ động dùng cơ thể này dụ dỗ anh, mong người đàn ông bên trong có thể kiên định không nổi lên khoái tà.
“Cốc! Cốc!”
“Vào đi!”
Cảnh Bân vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Ban chiều nghe tin Nhã Hinh lần nữa bị bắt nạt thì đã không nghĩ ngợi nhiều mà bỏ công việc, rồi chạy thẳng đến trường cô. Khi biết cô không những không bị gì mà còn đánh trả, anh có chút nhẹ nhõm và tự hào xen kẽ. Vì thế bây giờ anh phải làm cho xong những việc còn đang dang dở.
Cánh cửa mở ra, Cảnh Bân vẫn nghĩ đó là quản gia Vinh, nhưng khi mùi hương dịu nhẹ của con gái thoang thoảng đến thì anh lập tức định thần lại. Đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt từ nghiêm túc nhất thời có chút ngây dại. Thỏ nhỏ lại đem phúc lợi gì đến cho anh đây?
“Sao thế?” Anh lên tiếng trước, vẻ mặt trông ngóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394715/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.