“Hình như tôi làm vẫn chưa đủ thì phải, vẫn khiến em không thoát được.”
Nhã Hinh ôm lấy gáy mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn Cảnh Bân, sau đó dần hiểu ra anh đang nói về việc cô bị bạo lực học đường. Việc đầu tiên anh làm không phải là săm soi cô đánh người khác, mà chính là cảm thấy bản thân làm chưa đủ nên vẫn khiến cô gặp chuyện bất bình trên trường.
Nhã Hinh mấp máy môi, không biết phải nói gì thì đột nhiên mắt bị bàn tay to lớn che lại.
“Ơ?”
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt người tốt đó. Nó khiến tôi khó chịu.” Giọng nói có phần càu nhàu.
“… Vâng!”
Nhã Hinh trịnh trọng gật đầu, quả thật ban nãy cô đã gán cho anh danh người tốt vì nghĩ cho cô trước mọi thứ, nhưng cô quên mất rằng trước giờ chẳng ai dám gán cho Tôn thiếu cái danh đó cả, thậm chí còn không tiếc lòng mà xem anh như tu la đòi mạng.
Đột nhiên, cánh tay mạnh mẽ của Cảnh Bân quắp lấy eo của Nhã Hinh mà nâng cô ngồi lên đùi mình.
“Anh… Anh…”
“Ngồi im!”
Lời Cảnh Bân vừa dứt thì Nhã Hinh cũng không dám động đậy gì thêm. Cô chìm trong bóng tối, mọi giác quan nhất thời trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Ở phía sau, năng lượng nóng rực của anh cứ truyền sang cô khiến cô không kìm được cơ thể run rẩy.
Nhã Hinh cảm nhận được Cảnh Bân đang nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống, sau đó ấn đôi môi mỏng lên gáy cô, vì không hề mạnh bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394714/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.