Nhã Hinh giúp người hầu dọn dẹp nhà cửa khiến không một ai dám hó hé điều gì. Dù cô mệnh danh là con nợ nhưng là con nợ xinh đẹp đầu tiên được Cảnh Bân ôm ấp trong lòng. Ai mà biết được nếu lỡ khiến cô bị thương thì họ sẽ phải chịu tội nghiệt gì chứ.
Bầu trời dần tối, Nhã Hinh cũng chốc chốc liếc nhìn đồng hồ. Tới khi thời khắc được điểm tới, cơ thể cô lại theo thói quen mà đi vào phòng ngủ của Cảnh Bân, sau đó thành thục mở nhiệt độ nước anh yêu thích. Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì phía sau lưng đã xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.
“...” Nhã Hinh giật điếng người, hệt như đang đứng trước một con sói đói bụng đã lâu.
“Cạch!”
Tiếng khóa cửa nhà tắm vang lên khiến Nhã Hinh càng kinh hoàng hơn. Cô đứng chôn chân tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu, trong đầu âm thầm tự chửi chính mình. Kể từ lúc cô được đưa tới biệt phủ thì cơ thể cứ vô thức làm theo những chuyện ở kiếp trước, nhằm lúc cô không phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là thực tại. Vì thế có lẽ đã khiến cho hành động càng lúc càng dễ bị hiểu lầm.
“Ai cho phép em vào đây?”
Nhã Hinh cúi gằm mặt, chẳng dám đối mắt với Cảnh Bân, cũng không có can đảm trả lời rằng lúc trước người luôn yêu cầu cô có mặt ở đây chính là anh.
Giây sau, mặt cô bị bàn tay anh siết lấy mà bắt ép ngẩng đầu. Ánh mắt anh âm trầm tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394697/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.