Nhã Hinh đêm qua phải tự chịu đựng những hơi ấm của Cảnh Bân còn đọng lại trên người mà chẳng thể ngủ yên. Nhưng cô vẫn như ngày thường, dậy thật sớm và làm bữa sáng cho anh. Lần này, anh chẳng bắt ép cô phải thử độc trước mà điềm nhiên ngồi xuống thưởng thức.
Có điều hiện tại ánh mắt của Cảnh Bân vẫn đang dán chặt lên người Nhã Hinh khiến cô ớn lạnh. Hôm nay anh quyết định giải quyết công việc tại nhà, nhưng tai vẫn nghe báo cáo từ trợ lý, còn tầm nhìn thì liếc về phía thỏ nhỏ đang chăm sóc vườn hoa bên ngoài sân.
Cảnh Bân đan tay vào nhau, cả người lười nhác ngồi trên ghế. Cảnh tượng bên ngoài vô cùng hài hòa với nhau, nhưng Nhã Hinh trông giản dị lại bật lên sáng rực rỡ. Những đóa hoa khoe sắc cũng không thể sánh bằng cô. Anh chợt cảm thấy có chút tự hào với mắt nhìn người của mình.
“Chủ tịch, ngài có đang nghe tôi nói gì không?”
Trợ lý đẩy kính, không muốn chứng kiến cảnh tượng một vị chủ tịch ngoài sáng ông trùm hắc bang trong tối đang lăm le con gái nhà người ta. Lúc này, Cảnh Bân mới chịu thôi đặt ánh mắt lên người Nhã Hinh mà quay sang tập trung vào công việc.
Nhã Hinh thoáng thở phào nhẹ nhõm sau khi ánh mắt ác nghiệt kia biến mất, đột nhiên điện thoại trong túi quần reo lên thu hút sự chú ý của cô. Người gọi đến là cô giáo chủ nhiệm của lớp, vào ngày nghỉ như này thì ắt chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394698/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.