Cảnh Bân thu hết những chuyển biến cảm xúc của Nhã Hinh vào mắt, càng lúc càng khiến anh tò mò về cô. Anh nhìn về phía bàn ăn, sau đó lấy muỗng múc một ít đồ ăn trong dĩa mà đưa lên ngắm nghía. Mùi hương thơm ngon của nó cứ quẩn quanh bên đầu mũi, bề ngoài trông cũng khá bắt mắt khiến người khác không khỏi thấy thèm, nhưng không đồng nghĩa sẽ có tác dụng với anh.
“Ăn đi.”
Cảnh Bân đưa muỗng đến trước bên miệng của Nhã Hinh, thẳng thừng ra lên khiến cô run sợ. Dù vậy bản thân không có dũng khí phản bác lại bất kì mệnh lệnh nào từ anh, vì thế cánh môi hé mở, đón nhận đồ ăn.
Một chút nước sốt đọng lại nơi khóe miệng, vốn dĩ có thể được lau sạch bởi chiếc lưỡi của Nhã Hinh nhưng Cảnh Bân đột ngột cúi xuống mà gặm nhấm. Anh nắm chặt cằm của cô, bắt đầu càn quét hương vị ngon ngọt.
“Có vẻ không có độc.”
Cảnh Bân liếm môi, sau đó lại múc một muỗng khác tự mình ăn lấy. Chân mày khẽ nhướng lên, có chút bất ngờ khi Nhã Hinh hiểu rất rõ hương vị yêu thích của anh. Ánh mắt vừa khen ngợi vừa nghi hoặc hướng về phía cô.
“Em tốn không ít công sức nhỉ.”
Tốn không ít thời gian và sức lực để nấu ăn, để tìm hiểu rõ về anh. Thật thú vị cũng thật đáng ngờ!
“Ngồi xuống.”
Cảnh Bân kéo ghế, sau đó chỉ vào chiếc ghế sát bên bắt Nhã Hinh ngồi xuống cạnh mình. Đợi đến khi cả hai ổn định chỗ, người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394696/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.