Thời điểm đoàn xe đến biệt phủ trên núi, Nhã Hinh ngồi trong lòng của Cảnh Bân đến mức cứng đơ cả người. Anh không cho cô ngồi xuống ghế, nhưng cũng chẳng đối xử dịu dàng, bàn tay bên eo lâu lâu sẽ nhéo một cái khiến cô cắn răng chịu đựng. Cô biết, anh thích một người ngoan ngoãn không phản kháng. Tất nhiên bộ dạng này khiến anh rất hài lòng.
Cảnh Bân đã cho người sắp xếp phòng ốc từ trước, rồi lại rời đi đâu đó vì việc đột xuất. Nhã Hinh ấy vậy mà cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Những người hầu ở đây vốn dĩ luôn tự biết giới hạn vị trí của mình, không quá tò mò, chỉ biết làm tròn trách nhiệm. Chỉ riêng quản gia Vinh đã nuôi dạy anh từ nhỏ thì có vẻ niềm nở hơn rất nhiều.
“Mời tiểu thư lên phòng nhé.”
Nhã Hinh nhìn những gương mặt thân quen từ kiếp trước thì chợt thấy hoài niệm. Cô gật đầu lễ phép, sau đó cất bước theo sau quản gia Vinh. Từng tiếng nhịp đập ở trái tim khiến bàn chân cô có chút loạng choạng. Cuối cùng trước mắt lại chính là căn phòng đã giam giữ cô ở kiếp trước. Quả nhiên chẳng có chút thay đổi nào. Ít nhất hiện tại đã không còn móc sắt gắn vào bên chân.
“Cảm ơn ngài.”
“Tiểu thư đừng khách khí như vậy. Đều là người một nhà cả. Vậy tôi đi xuống trước, có gì tiểu thư cứ gọi tôi nhé.”
Nhã Hinh đợi quản gia Vinh khuất sau cầu thang thì mới thở phào một hơi rồi đóng cửa lại. Cô đảo ánh mắt, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-yeu-lai-cang-say-dam/3394695/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.