Lúc cô trở về đến nhà Nguyệt Quế vẫn đang ở ngoài vườn chăm cây. Dường như trong khu vườn nhỏ của bà lại xuất hiện thêm mấy loại mới. Chắc là sáng nay bà đã đi chợ mua được.
Đường Chỉ Nam định tiến vào thì túi giấy từ tay Cố Trạch Minh lại lơ lửng trước mắt cô. Có chút không nhớ rõ đây là cái gì, cô lại ngước đầu quay sang:
“Hửm?”
“Sao lại cho em?”
Người kia lười biếng không trả lời, thuận lợi nhét vào tay cô.
Đường Chỉ Nam ngớ người lại như trộm cắp mà len lén mở ra xem.
Là kẹo hồ lô!
Nhìn sang Cố Trạch Minh chớp chớp mắt: “Hả?”
“?”
“Ý em là anh có ăn không?” Cô rụt rè chầm chậm nói.
Tưởng rằng sẽ bị từ chối thê thảm, Đường Chỉ Nam đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nào ngờ người kia lại mở miệng chờ cô.
!!!
Ngây người vài phút, thấy anh sắp mất kiên nhẫn Đường Chỉ Nam rất nhanh liền lấy xâu kẹo đưa đến môi anh.
Vị ngọt khiến Cố Trạch Minh không quen mà nhăn mặt. Cái loại kẹo quá ngọt này!
“Khụ…”
“Cô cậu làm gì ở đây vậy?”
“Ai da thật ngứa mắt”
???
Đường Chỉ Nam suýt chút nữa đã nghẹn chết. Nghe bà nói, cô còn tưởng bản thân đã làm chuyện xấu xa không thể chấp nhận. Chỉ là ăn kẹo thôi!Chỉ có ăn kẹo!
…
Buổi tối Trần Châu cùng cô đi đến nơi tụ tập bạn bè, nói đúng hơn là họp lớp. Tuy bản thân đã lâu không liên lạc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3445494/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.