Đường Chỉ Nam thức dậy trong sự mơ màng.
Nhìn căn phòng đơn giản chẳng giống với căn phòng của anh và cô, Đường Chỉ Nam nheo mắt. Đến khi quan sát kĩ cô mới nhận ra sự thân thuộc.
Giọng nói mừng rỡ của cô vang lên: “Mẹ, Mẹ à…”
Cô chạy ra cửa thì bị Cố Trạch Minh doạ cho sợ, anh chặn cửa không để cô chạy ra. Đường Chỉ Nam lại càng gấp:
“Anh…Anh tránh một chút có được không?”
“…”
Cố Trạch Minh bật cười: “Đồ vô ơn”
“Là ai đưa em về? Không cảm ơn tôi à?”
Cô bĩu môi: “Cảm ơn anh”
Cô cứ nghĩ bản thân đang mơ, ngủ một giấc đã được về đến nhà, thật sự rất rất vui.
“Quần áo tôi nhờ dì Hồng đến sắp xếp, em xem có đủ không?”
Dì Hồng đã nghĩ tết nhưng khi Cố Trạch Minh gọi bà lại nhiệt tình giúp đỡ. Anh còn định qua đêm mới đưa cô về nhưng nghĩ đến nét mặt bất ngờ của Đường Chỉ Nam, anh lại hạnh phúc không ngừng.
Đường Chỉ Nam đi trước, anh lẽo đẽo theo sau. Nhưng đi hai vòng cô vẫn không tìm thấy Nguyệt Quế. Đôi mày cô sắp cau có liền quay sang:
“Anh có thấy mẹ không?”
Người kia ngồi xuống sopha: “Đã đi chợ sáng”
“Em cũng đi”
“…”
Đường Chỉ Nam mau chóng chạy về phòng vệ sinh cá nhân. Cô nhìn vali quần áo, chọn ra một chiếc váy hoa hai dây rất nhẹ nhàng rồi lại đơn sơ kẹp tóc lên.
Nét đẹp sẵn có chính là một ưu thế!
Chỉ cần chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3439468/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.