Mấy người ngồi ngóng hớt gần bàn của hai người họ cảm thấy cô thật tốt.
So về ưu đãi, Cố Trạch Minh hầu như không phải khiến người khác bàn cãi. Ưu đãi của anh đối với nhân viên có thể gọi là tốt nhất ngành.
Nhưng nói đến thức ăn của công ty, đa dạng thật sự rất đa dạng nhưng lại không hợp khẩu vị của đa số người. Thế nên nhân viên lại mất một khoảng tiền gọi đồ ăn nhanh.
Họ từng muốn ý kiến nhưng cảm thấy vấn đề này không cần thiết, có thể chấp nhận được.
“Đồ ăn không cần đa dạng nhưng phải thật sự vừa miệng”
Cố Trạch Minh đồng ý với cô: “Tôi không trành về những điều này, em tự mình nói với Ninh Giang.”
“Cậu ta làm theo lời em nói là được”
Đường Chỉ Nam ồ một tiếng: “Anh tin em sao?”
“…Ăn đi”
Thấy cô cúi đầu ngoan ngoãn ăn, Cố Trạch Minh không yên lại hỏi: “Em lái xe tới à?”
“Đúng vậy”
“Lái xe của anh”
Chiếc xe đó là chiếc mà Cố Trạch Minh thích nhất, trước khi đưa cho cô anh rất hay dùng để đi làm bởi thế lúc ở sảnh nhân viên vừa nhìn đã nhận ra.
Ăn xong Đường Chỉ Nam ghé phòng Ninh Giang nhưng không gặp được anh ta vậy nên liền rời đi, cô không muốn làm phiền anh làm việc. Vừa lên xe, điện thoại cô lại hiện thông báo, là tin nhắn của Trần Châu.
Châu Châu: ‘Có rảnh không? Tớ có hai vé xem phim’
Tiểu Nam Nam: ‘Có, tớ rảnh’
Tiểu Nam Nam: ‘Gửi địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3406476/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.