Cố Trạch Minh từ phòng tắm bước ra, hơi nước vẫn còn đọng lại khiến anh có chút ướt. Nhưng cảm giác đứng gần anh lại ấm áp chứ chẳng lạnh lẽo.
“Anh muốn ăn gì?”
Cô đeo tạp dề nhìn anh vẫn đang lau tóc.
Cố Trạch Minh suy nghĩ: “Ăn mì là được”
“Nhưng mà…”
“Là loại mì hôm trước em ăn đấy, ăn vào có thể ngồi cười ngây ngốc”
….
Cô bị nói đểu à?
“Hết rồi”
“Không còn mì đó” Cô hừ nhẹ.
Cố Trạch Minh giả vờ trầm tỉnh nhưng thâm tâm anh vốn đã muốn cười thành tiếng:
“Nào cũng được”
“Tôi dễ ăn”
Đường Chỉ Nam vào bếp, cô tìm trong tủ lấy ra loại mì cô thích ăn nhất. Sau khi nấu chính mì lại luộc cho anh một quả trứng.
Cố Trạch Minh trước đây hay ăn mì trứng, không phải vì thích, mà là ngoài nó ra chẳng còn thứ gì rẻ hơn để anh ăn qua ngày.
Nhìn bát mì được dọn lên trước mặt, Cố Trạch Minh không động đũa. Quá khứ của anh giống như có chân, cứ chạy trong tâm trí.
Anh chậm rãi cầm đũa.
Đường Chỉ Nam mang thêm cho anh cốc nước lại nói: “Em…”
“Em không cần giấu nó nữa”
“Tôi không thường ở nhà, nuôi nó khiến em đỡ buồn chán thì cứ việc”
“…”
Cố Trạch Minh đang ám chỉ mèo nhỏ, cô nghe được cũng có hơi bất ngờ, nhưng lại vui mừng nhìn anh.
Cô gật gù: “Em hứa sẽ dọn dẹp lông mèo sạch sẽ”
“Ừm”
Cô đi đến sopha, từ góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-xa-em/3406474/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.