"Alo? Xin hỏi Trạm tiểu thư có ở đây không?" Là Quản Mục Đông.
Tim cô đập mạnh: "Ừm, tôi đây."
"Ờ, cô về đến nhà rồi."
"Không về đến nhà thì làm sao mà nghe điện thoại của anh được?"
Anh cười. Đáng ghét, cô rất thích tiếng cười của anh, giống như bầu trờiquang đãng không gợn chút mây, nghe xong tâm trạng không tốt cũng khó.
"Tôi mới vừa làm phẫu thuật cho con mèo kia xong, nó không sao rồi, gọi tới nói với cô một tiếng."
"Ờ? Vậy quá tốt rồi, chủ của nó nhất định rất biết ơn anh. Chỉ có điều, anh không cần đặc biệt gọi đến nói cho tôi biết. Chẳng lẽ sau này anh chữabệnh cho con gì, cũng đều gọi đến báo cáo sao?" Thật ra cô rất vui khianh gọi đến, nhưng lại cố tình chọc phá, muốn thăm dò xem anh có thật sự gọi điện cho cô chỉ vì muốn thông báo tin tức tốt lành này thôi không?
Quả nhiên anh nôn nóng, thành thật thừa nhận: "Được thôi, thật ra tôi chỉ muốn tìm lý do để gọi cho cô."
Cô hài lòng với đáp án này, cười nói: "Tôi có thể cho anh một lý do tốt hơn: Katsuobushi."
Anh kêu lên: "A, tôi quên mất!" Nghe cô cười khẽ, anh cũng cười: "Rất tốt, như vậy tôi lại có lý do để rủ cô ra ngoài."
"Bịch cá đó cứ coi như là tặng cho anh, tôi sẽ đi mua bịch khác."
"Chậc, sớm biết như vậy cô nên bỏ quên ví tiền, như thế sẽ không thể không đilấy về." May mà, nghe qua thấy tâm trạng của cô cũng không tệ, tình hình lạc quan: "Cô đang làm gì?"
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218291/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.