Quản Mục Đông rửa mặt chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, đi ra ngoài đón Trạm Tâm Luân.
Đến đầu ngõ nhà cô, chỉ thấy cô đang đi qua đi lại dưới ánh đèn đường, có vẻ sốt ruột.
Nghe tiếng xe, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy anh, cô nở nụ cười, chạy về phía anh, anh mở cửa xe, bảo cô lên xe.
"Lâu rồi tôi không ra ngoài vào giờ này." Cô thắt dây an toàn, ban đêm tốiđen như mực, yên ắng không một tiếng người, cô có chút hưng phấn, giốngnhư muốn đi làm chuyện xấu.
"Đúng vậy, cũng không phải ai cũng có thể khiến tôi ra ngoài vào giờ này." Anh hạ thấp giọng, con ngươi đenláy lóe lên ý xấu: "Em sơ suất quá, như thế đã bị tôi lừa ra ngoài, tôicao hơn em, mạnh hơn em, nếu tôi muốn làm gì với em, em sẽ chạy khôngthoát, chỉ có thể bị tôi. . . . . . Khà khà."
Anh chỉ nói đùa,nhưng nhìn thấy cô thoải mái dựa vào ghế phụ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏikhiến người ta thương yêu, sợi tóc đen nhánh rơi trên cái cổ trắng nhưtuyết, anh muốn vén những sợi tóc xinh đẹp nhưng cản trở kia lên, hônđường cong đáng yêu của nó. . . . . .
Trạm Tâm Luân không bị dọa, lắc đầu: "Thì ra anh là người như thế, sau này tôi sẽ không ra ngoài với anh nữa."
Anh lập tức thay đổi thái độ: "Con người tôi rất tốt, bảo đảm sẽ đưa em rangoài an toàn, rồi lại đưa em về nhà an toàn." Cô nói sau này, chứng tỏlần sau vẫn sẽ đồng ý đi ra ngoài với anh ư? Anh mừng thầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218292/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.