Một mình Trạm Tâm Luân đi xe buýt về nhà, hai người bạn của em trai đã rờikhỏi, cô tìm mẹ và em trai, bày tỏ rằng cô đã tán thành việc mẹ bỏ tiềnđầu tư cho sự nghiệp của em trai.
Mẹ Trạm rất kinh ngạc: "Sao con lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"
"Vừa rồi mới đi ăn với một người bạn, anh ấy khuyên con nên cho Kiến Vũ cơ hội, con cảm thấy rất có lý."
Trạm Kiến Vũ rất vui mừng: "Ai mà thần kỳ thế? Em muốn đi cám ơn anh ấy! Chị, vậy chị có muốn cho em mượn tiền không?"
"Không." Cô vẫn có chút lo lắng, ngộ nhỡ em trai thất bại, làm ra một đống nợ,chí ít cô cũng có tiền tiết kiệm để ứng phó: "Mẹ đưa tiền cho em, nhưvậy sẽ là chủ nợ của em, em phải nói rõ kế hoạch với mẹ, không có tiềnphải nói với người nhà, đừng tự mình nghĩ cách lung tung."
"Hết tiền có thể tiếp tục lấy của mẹ sao?"
Cô định nói không được, giọng điệu liền biến chuyển: "Xem tình hình rồihãy nói. Nếu không có chuyện gì, con đi viết bản thảo đây." Cô xoayngười đi được hai bước, đột nhiên bật cười.
Mẹ Trạm và Trạm Kiến Vũ đều sững sờ, mẹ Trạm hỏi: "Tâm Luân, con cười cái gì?"
Cô lắc đầu phì cười, vừa đi lên lầu: "Mình quên lấy Katsuobushi rồi. . . . . ." Đi vội nên cô quên mất, anh cũng không nhắc.
Hai mẹ con xì xào bàn tán: "Con có phát hiện vẻ mặt chị con tươi rói? Mặt còn ửng hồng."
"Đúng vậy, trước khi ra khỏi nhà không phải rất khó chịu sao?"
Mẹ Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218290/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.