Quản Mục Đông vừa đi khỏi, mẹ Trạm liền oán trách: "Tâm Luân, con kích động cái quái gì hả?"
"Vậy hai người nói con『Trạch』vậy là có ý gì?"
"Con mới vừa nói những lời đó, bọn ta dĩ nhiên phải nhanh chóng chuyển đềtài, 『 trạch 』 là từ ngữ phổ biến mà người trẻ các con thường nói, bọnta muốn thay đổi không khí ấy mà!" Dì Lưu chua xót nói: "Ngẫm lại conxem mắt đã vài lần rồi, nghiêm túc một chút được không? Con như vậy sẽdọa người ta chạy mất, rốt cuộc con có muốn được gả đi không?"
"Không gả được cũng đâu phải ngày tận thế chứ?" Trạm Tâm Luân nghiêm mặt, Quản Mục Đông tắt điện thoại, quay trở lại, anh cau mày, vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật xin lỗi, con có chuyện gấp, phải đi trước."
Mẹ Trạm và Dì Lưu kinh ngạc không thôi, mẹ Trạm hỏi: "Là bởi vì hai dì nói Tâm Luân rất Trạch, nên con không thích nó sao?"
"Không phải, việc đó không liên quan gì đến việc Trạm tiểu thư trạch hay không trạch, ách, không phải con nói cô ấy Trạch --" Thôi kệ, càng bôi càngđen, anh không muốn nhiều lời: "Rời khỏi vào lúc này rất không lễ phép,nhưng con thật sự có chuyện quan trọng, bất đắc dĩ." Anh liên tục tạlỗi: "Con đi trước, ngại quá."
Mẹ Trạm nói: "Đợi chút, Quản tiên sinh --" Đối phương đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nhà hàng.
"May mà, chưa gọi món, nếu không chút nữa không ăn, thì thật là lãng phí."Trạm Tâm Luân thở phào một hơi. Vạn tuế! Không ngờ buổi xem mắt này kếtthúc nhanh như vậy, thất bại là tốt nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218282/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.