Ba ngày sau khi xem mắt, Trạm Tâm Luân bị mẹ già oanh tạc cả ngày.
"Con nói với người ta những câu gì? Đầu tiên thì nói độc thân tốt biết bao,người ta liền cho rằng con ám chỉ anh ta không thể có cơ hội với con? Mẹ và dì Lưu của con nhanh chóng nói sang chuyện khác, con lại còn to nhỏvới mẹ và dì Lưu, con thử nghĩ lại xem, như vậy sẽ khiến cho người ta có cảm giác gì? Con xem, cứ như vậy mà Quản tiên sinh bị con dọa chạy mất, dì Lưu của con cũng rất mất hứng, nói sau này sẽ không giới thiệu giúpcon nữa. . . . . . Con đó, muốn làm cho mẹ tức chết phải không?"
Cô chịu không nổi, chạy đến phòng thí nghiệm của bạn thanh mai trúc mã kiêm hàng xóm tốt, Nguyên Khả Vân, để kể khổ.
"Hai người họ vẫn cứ tụng niệm nói tớ rất『Trạch』, nghe phiền muốn chết,không ra khỏi cửa thì kêu là trạch, cái này quá độc đoán, tớ không thểphản bác sao?"
"Cũng có thể, cậu đều ở trong nhà, đúng là có chút trạch, nhưng con người cậu rất tốt, trạch hay không trạch cũng khôngquan trọng." Nguyên Khả Vân vừa nghe vừa cười, cô ấy là Phó Giáo Sư hóahọc của trường đại học, để một kiểu tóc ngắn xinh đẹp hợp mốt, thoạtnhìn thì cứ ngỡ như một chàng trai dễ thương tuấn tú: "Trong buổi xemmắt mà lại mở đầu bằng câu độc thân thật tốt, chuyện như vậy chỉ có cậumới làm ra được."
"Tớ chỉ thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng thôi, không nói thật, chẳng lẽ phải nói dối sao?"
"Nói thật không sai, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-muon-cuoi-trach-nu/1218283/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.