Ngày đó nói chuyện cũng không thành công.
Em ấy nói xong liền xông tới, hung hăng bóp cằm tôi. Tôi không yếu thế chút nào cũng cắn em ấy, để em ấy cũng trải qua nỗi đau của tôi. Đêm đó chúng tôi làm tình như trả thù vậy, không khác hai con dã thú cắn xé nhau là bao.
Giống như nếu dùng cách này thì có thể chứng minh rằng hai người dù không hợp cũng có thể níu kéo cùng nhau thêm bảy năm nữa vậy.
Cảm giác đau đớn làm con người ta tỉnh táo, cũng làm cho họ sung sướng.
Lúc rời giường trên người tôi chi chít dấu hôn, đỏ có tím có. Phương Mân ngồi quay lưng về phía tôi, đối diện với ánh nắng xuyên qua cửa sổ, không khác gì bức ảnh đen tịch mịch.
“Dậy rồi?” Tôi vừa tỉnh ngủ giọng nói lúc này đoán chừng khá ôn nhu, vì tôi nhìn thấy lúc Phương Mân quay lại trong mắt đầy tràn ngạc nhiên cùng vui mừng.
“Anh cuối cùng cũng nguyện ý nói chuyện nhẹ nhàng với em rồi.” Em ấy cúi đầu hôn lên mắt tôi, vòng tay ôm tôi vào lòng.
Kỳ thật đã nói rất nhiều, một khi nói ra được, uất ức cùng xích mích thực ra đều không khó vượt qua đến vậy. Có lẽ tôi còn phải cảm ơn vì tối hôm qua đã bùng phát như vậy.
Một buổi sáng ôn nhu đong đầy như này đã lâu khó có được, tôi chợt thấy hối hận vì trước đây mỗi lần gặp lại sau chia xa bản thân đều đầy gai nhọn, để chúng tôi cứ thế bỏ lỡ nhiều thời gian tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422245/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.