“Cho nên khi gặp chuyện, người mà em có thể thổ lộ hết lại không phải là anh.” Tôi ngừng một chút, quan sát cảm xúc Phương Mân vẫn ổn rồi mới nói tiếp, “Em xem, chúng ta thậm chí còn chẳng thể ủng hộ nhau được.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì đây?” Phương Mân hít sâu, dường như chẳng thể kiên nhẫn nổi nữa, “Anh trách em không nỡ mở lời tâm sự mấy chuyện bẩn thỉu kia với anh? Vậy có lần nào em về nhà mà anh vui vẻ chưa?”
“Anh không thích em cứ nồng nặc mùi rượu trở về, em biết mà.”
“Em biết? Em biết… Anh cái gì cũng kìm nén không nói, em biết cái beep!” Phương Mân đứng lên, vung vung cánh tay, “Vậy tức là xưa giờ anh vẫn luôn không thích? Hôm nay là rượu, mai lại là cái gì? Hay thôi anh cứ dứt khoát nói dứt điểm đi, cả người em còn điểm nào không vừa mắt anh nữa?”
Phương Mân rống lên như thế, đột nhiên lớn tiếng quá mức, làm tôi giật cả mình.
Có lẽ vẻ ngoài sững sờ của tôi đã làm lòng em mềm hẳn, Phương Mân hạ thấp âm lượng, dè dặt hỏi: “Anh nói những lời này… là bởi vì em luôn phải đi công tác sao?”
Giọng nói người kia ngược lại vô cùng thận trọng, hệt như rất để tâm đến sự bất mãn của tôi lúc này vậy.
Tôi lắc đầu, nói với em ấy chuyến đi công tác kia chẳng liên quan gì cả. Em ấy không hiểu, tiếp tục nghĩ ra ba bốn lý do khác mà giải thích một lượt.
Có lẽ nhìn tôi cứ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422246/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.