Tôi mơ một giấc mơ rất dài. Dưới muôn vàn ánh đèn lộng lẫy là Phương Mân. Khi em ấy mười tám tuổi, mỗi khi cúi đầu sẽ tạo thành đường cong đẹp nhất thế này.
Báo nhỏ hiện tại đã rất ít cúi đầu.
Khi nghe thấy bác sĩ Lưu mắng tôi đã là một ngày sau rồi.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Mu bàn tay chi chít mũi kim truyền nước. Không biết nước bên trong là thuốc gì nữa, lạnh buốt lại còn nhói nhói. Tôi hỏi bác sĩ có thể cho tôi một miếng dán sưởi ấm được không.
Ông ấy vừa dán vào ống truyền dịch giúp tôi vừa mắng: “Giờ biết đau rồi à? Người trẻ tuổi bây giờ thật hết nói nổi, đối xử cơ thể tốt hơn một chút thì khó lắm à?”
Bác sĩ Lưu là bác sĩ chủ trị của tôi, từng là bạn thời đại học của mẹ tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn trên trần, quanh quẩn xung quanh là đám côn trùng nào đó.
Hồi mới từ chức ở Vân Thị, tôi cũng đã từng có một khoảng thời gian hút thuốc, uống rượu liên tục đảo lộn ngày đêm, lúc đó dạ dày cũng sẽ rấm rứt đau. Nhưng khẳng định chưa bao giờ đau như lúc này đây, hệt như có vật sắc nhọn nào đó chọt thẳng vào dạ dày.
Nghe lời bác sĩ nói xong, tôi lại cảm thấy dạ dày quặn đau một trận, không nhịn được lập tức nôn khan.
Chắc là nhìn tôi đau đến thương tâm. Bác sĩ Lưu cuối cùng giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nói tối hôm qua y tá gọi điện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422243/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.