Trên đường về nhà, Thi Mân gần như đã hồi phục sức sống.
Tôi ngày đêm đảo lộn mãi đã thành quen, ngược lại cảm thấy một đêm không ngủ không có gì khó chịu. Nhưng đồng hồ sinh học của Thi Mân rất ổn định, hôm qua ngủ muộn nên vẫn còn rất buồn ngủ, vừa lên xe đã liền ngủ bù.
Xe lắc lư làm anh ấy tựa vào vai tôi.
Tôi nghĩ tối hôm qua và hôm nay ý thức anh ấy đều không rõ ràng lắm, nếu không anh sẽ không bình yên dựa sát tôi thế này.
Cứ như vậy đi từ trung tâm về Liễu Trấn, tôi nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nơi này thực sự rất đáng sống, núi non sông nước đẹp đẽ, chỉ cần điều kiện y tế có thể bắt kịp, đời này nếu cứ sống ở đây như vậy, cũng chưa hẳn là không thể.
Tôi bỏ ra thời gian tám năm leo trèo những ngọn núi cao hơn, cuối cùng lại chỉ nguyện ý về lại điểm ban đầu nhìn một chút.
Sau khi về nhà, Thi Mân vừa trách tôi chuyện nhỏ thôi cũng làm ầm ĩ, vừa tiếp tục công việc phiên dịch của mình.
“Trước tiên không thể nghỉ một chút sao?” Tôi hơi bực bội, nhịn lắm mới không giật mấy xấp bản thảo kia đi.
Thi Mân cũng không ngẩng đầu lên, “Đã nói rồi, chỉ là mấy cơn đau thường ngày thôi, bây giờ không phải ổn rồi sao? Chưa kể tôi cũng có deadline mà, dịch không xong thì phải làm sao bây giờ?”
Tôi nghĩ cuối cùng mình đã hiểu tại sao trước đây khi tôi bận rộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422200/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.