Tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện rồi.
Tôi thật sự chán ghét nơi này rồi.
Trước kia lúc Thi Mân nằm việc tôi sẽ yên lặng ngồi ở hành lang hoặc bên giường bệnh của anh ấy, nhưng lúc này không ngờ tới lại đổi chỗ cho nhau.
Thi Mân ngồi bên cạnh giường, không nói lời nào, thấy tôi tỉnh, liền lập tức bấm chuông.
Bác sĩ vào nói một loạt những lưu ý của bệnh nhân tim mạch, lại dặn dò một mớ.
Tôi dồn toàn bộ lực chú ý lên người Thi Mân: Anh ấy lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lấy điện thoại mở phần ghi chú ra điền vào, còn rất lẽ phép nói lời cảm ơn bác sĩ, lại hỏi xem tôi có cần thay đổi thói quen nào hay không; Sau khi nhận được đáp án thì ném ánh mắt cảnh cáo nhưng lại ôn nhu cho tôi, giống như đang nói, nghe chưa, ráng mà thay đổi.”
Tôi chợt thấy khoảnh khắc này thật ấm áp. Biến thái quá phải không? Rõ ràng nháy mắt trước còn đau đến muốn chết, lúc này lại chỉ bởi vì một ánh mắt của anh ấy, đã cảm thấy tim phủ đầy nước đường.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thi Mân kéo ghế lại gần, hỏi: “Hiện tại cảm thấy sao rồi?”
“Rất tốt.” Tôi nói, “Không cần lo lắng.”
Thi Mân không nói gì.
Tôi chờ anh ấy ôm tôi ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoa xoa tóc tôi, tựa như mấy năm trước khi tôi khóc lóc kể lể những việc đáng sợ này với anh.
Nhưng không có, chỉ là có vẻ rất xa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422185/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.