Thầy Thi muốn được quay lại năm 2011.
Cho dù tôi có xuất sắc đến mấy thì cũng chẳng thể tạo ra một cỗ máy thời gian được. Nếu thật sự có bản lĩnh này, tôi đã sớm xuyên về vô số lần.
Nhưng vẫn là nên tận dụng các mối quan hệ một chút, ví dụ như Lý Nguyên. À không đúng, lúc nhờ vả cậu ta thì cũng nên tôn kính gọi một tiếng “thầy Lý”.
Lớp tôi có một group chat, chỉ mỗi mình tôi không có trong đó. Lý Nguyên kéo tôi vào nhóm, tất cả mọi người liền nhao nhao oanh tạc, từng tin “tiểu Phương tổng” dài “tiểu Phương tổng” ngắn liên tục nhảy lên.
Có lẽ mối quan hệ của tôi và Thi Mân hơi tế nhị nên bọn họ đều chủ động tránh đi cái tên này.
Có gì đâu mà phải tránh đi? Tôi chính là muốn để mọi người đều biết tôi cùng thầy Thi đã từng yêu nhau.
Không đúng, không phải đã từng. Hiện tại, tương lai, đều sẽ luôn yêu nhau.
Chủ nhật hôm đó tôi xuất viện, liền thương lượng với hiệu trưởng, xin ông ấy cho phép tôi và thầy Thi vào trường.
Thi Mân không hiểu gì sất, hỏi tôi lại muốn giở trò gì.
Tôi thì trực tiếp dẫn anh ấy đến phòng học cũ.
Thực ra thì không hề “cũ” chút nào, bức tường đã được sửa sang lại, câu khẩu hiệu bật lên trên nền đỏ tươi.
Ghế ban đầu cũng đều đã đổi mới, nhưng bị bọn tôi đổi lại bằng mấy cái cũ lôi từ trong nhà kho ra.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là… chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422183/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.