Cuộc sống cứ như vậy thoải mái trôi qua, trên trấn dù sao cũng ít người, hai chúng tôi lại thường xuyên cùng ra cùng vào, không tránh khỏi sẽ bị nhận ra.
Người khác thì không sao, có một lần tôi bị mẹ mình bắt gặp.
Bà đang bế đứa trẻ trên tay, vừa cười vừa đùa với nó.
Tôi nhanh chóng tránh đi, đáng tiếc quá muộn rồi, bà liếc mắt liền thấy tôi, sau đó đứng sững sờ ở đó. Qua hồi lâu, mới giao đứa nhỏ cho ông chủ tiệm sách gần đó.
“Mân Mân?” Bà gọi tôi lại.
Tôi không dám ngừng lại, nhưng Thi Mân lại dừng lại trước.
Tôi chắc chắn rằng lúc Thi Mân nhìn tôi anh ấy không bị ngăn cản, rất mạnh dạn và thẳng thắn.
“Con sao lại…. trở về…..” Mẹ tôi nói cũng không còn lưu loát, kinh ngạc bao phủ trong ánh mắt, “Con không phải nói kiếp này sẽ không bao giờ trở lại hay sao….”
Tôi vẫn ấp úng mãi.
Đúng vậy, tôi từng nói câu này, chính vào lần trở về ngày đó. Cha tôi nói muốn tiếp tục mang tôi đến phòng khám bệnh, đến khi nào chữa khỏi mới thôi.
Lúc tôi công khai với người nhà hồi Trung học liền bị cha tôi lôi đi phòng khám bệnh tiến hành trị liệu tâm lý. Mấy tuần ở trong đó đều bị điện giật, bị thúc cho nôn mửa, bị ép tiến hành giải mẫn cảm, … Đến nỗi một thời gian dài sau đó tôi cũng không dám gặp Thi Mân vì di chứng của những đợt trị liệu khủng khiếp này.
Là mẹ tôi cầu xin cha đón tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-mung/2422187/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.