Viên Lục Duy nhìn Lục Chân Nghi mỉm cười sửa khéo, thể hiện rõ lập trường, trong lòng cười lạnh, nụ cười trên mặt đương nhiên cũng không dịu dàng nổi nữa, “Ha ha, hiện giờ có rất ít phụ nữ tự lập thích bị gọi theo họ chồng, tôi cứ tưởng rằng cô Lục cũng là tuýp phụ nữ độc lập.”
Lục Chân Nghi cười: “Tùy trường hợp.”
Nói xong không nhìn anh ta nữa, nói chuyện với Lý Lạc Ngọc về những chủ đề Viên Lục Duy không chen vào được, cứ thế cho đến hết bữa cơm.
Lý Lạc Ngọc cô cũng không phải kiểu phụ nữ tâm địa sâu xa đến mức Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc, mà Lục Chân Nghi lại rất hiểu cô ấy, cho nên, cô có thể dễ dàng nhìn ra sự bất an của cô ấy.
Lục Chân Nghi trong lòng thầm than, vội vàng ăn cơm xong, cười cười với Viên Lục Duy, rồi nói với Lý Lạc Ngọc: “Lạc Ngọc, ngày mai gặp nhé, mình đi trước .”
Viên Lục Duy nhìn bóng lưng Lục Chân Nghi bước đi thật nhanh mà vẫn uyển chuyển, dựa lưng vào lưng ghế, cười lạnh một tiếng nói: “Được nể mặt mà không muốn, tôi xem cô có thể ngạo mạn tới khi nào!” Lại thò tay véo eo Lý Lạc Ngọc một cái. Lý Lạc Ngọc đau đến run rẩy. Viên Lục Duy dùng ánh mắt xoi mói nhìn ngực và eo cô, lại đến mặt cô, cau mày nói: “Chung quy cũng gần 30 tuổi rồi, một khi không chăm sóc là thấy khác hẳn mấy cô bé 20.”
Lý Lạc Ngọc từ run rẩy biến thành khuất nhục và phẫn nộ.
Trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371156/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.