Tiểu Vũ và Thẩm Hoành Hoan cùng đưa người đàn ông trung niên này vào phòng khách, đặt trên ghế sofa.
Trời đã sáng nhưng không ai có tâm trạng ăn sáng.
Tần Thẩm nói: “Chưa biết chừng sẽ có động đất, buổi tối tôi cùng Lục Chân Nghi đi ngủ để người này ngủ sofa, Tiểu Vũ ngủ phòng cho khách.”
Tiểu Vũ do dự một chút, nói: “Những vỏ đạn kia… Không cần lấy ra à?”
“Là sao?”
“Viên đạn bắn ở trên người quái thú phải xử lý sao? Nếu có quân nhân cảnh sát điều tra đến nơi này thì phải giải thích thế nào?”
“À.” Tần Thẩm nói: “Không cần lo, bọn họ không rảnh như vậy đâu. Hiện giờ tình hình đã loạn lắm rồi, qua tối qua số lượng người sống sót sẽ giảm rất nhiều.”
Trong lòng mọi người nặng nề.
Thẩm Hoành Hoan lúng ta lúng túng: “Dâu, làm sao cậu biết?”
“Làm sao tôi biết thứ đó là Tòng Tòng? Còn có súng? Căn nhà này? Có phải tôi đã đoán trước được hay không chứ gì?” Tần Thẩm nói nốt thay anh ta.
Điều này hiển nhiên là những gì mọi người muốn hỏi, vậy nên họ liếc nhìn nhau tỏ vẻ đúng vậy.
Tần Thẩm cầm cổ tay Lục Chân Nghi, nhẹ nhàng kéo cô đến bên cạnh, bình tĩnh nói: “Đã đến nước này tôi cũng không nói dối nữa. Tôi và Chân Nghi ở bên nhau bởi hai chúng tôi cùng nằm mơ, kiểu giấc mơ tiên đoán.”
Tiểu Vũ cùng Thẩm Hoành Hoan nhìn nhau.
Lục Chân Nghi nhìn Tần Thẩm, thở dài, nói tiếp: “Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ mơ thấy chút chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, hơn nữa đã xác nhận là có xảy ra. Tôi mơ thấy ít nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371139/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.