Thẩm Hoành Hoan hơi do dự, nói: “Không cho bọn họ vào, có quái thú đến thì làm sao?”
Tất cả mọi người im lặng.
Tiểu Vũ nói: “Cho vào hết sao đủ chỗ? Ăn uống vệ sinh giải quyết thế nào?”
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, cân nhắc tất cả khả năng có thể xảy ra.
Họ không ngốc, tình thế tiến thoái lưỡng nan trong lòng mỗi người đều hiểu.
Cho vào có thể sẽ rất hỗn loạn, cũng không thực tế; không cho vào lại khó nói, hơn nữa cũng có thể sẽ gây ra tranh chấp.
Lục Chân Nghi cúi đầu suy nghĩ, sau đó đi tới cửa, cao giọng nói với bên ngoài: “Các… Bà con. Nhà chúng tôi hiện giờ đang có chút vấn đề, trong nhà có hai người bị bệnh lạ, có lẽ là bệnh dịch. Chúng tôi không dám tùy tiện mở cửa. Chính các vị tự quyết định đi. Quân doanh cách nơi này không xa, có quái thú xuất hiện nên quân đội hiện giờ đã bắt đầu thu nhận dân chúng. Nếu mọi người lái xe tới đó chắc chắn sẽ an toàn hơn. Nếu như thật sự có khó khăn cũng có thể tránh tạm ở trong sân nhà chúng tôi, ngày mai nghĩ cách tới quân doanh. Nhưng mọi người phải tự chuẩn bị chăn đệm, tốt nhất là có lều, đêm rất lạnh. Mang theo cả dịch tiêu độc. Tôi sợ bệnh sẽ lây.”
Cô nói từ tốn, giọng nói trong trẻo thành khẩn, có độ tin cậy rất cao.
Người ở phía ngoài nghe xong lập tức ào ào: “Bệnh dịch, cô ấy nói bệnh dịch… Lây bệnh…”
“Giống Mẫn Mẫn nhà lão Lưu…”
“Vợ Tiểu Đào chẳng phải cũng thế sao?”
“Còn có hai vợ chồng lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-loi-thoat-vi-sinh/1371140/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.