“Nương”
Tuấn Lạc nắm thật chặt tay Tô Tử Hoàn, sau đó chuyển nàng về phía Phiêu Tuyết.
“Là đại tiểu thư Cố gia, Cố Phiêu Tuyết…”
“Cái gì? Chính là nữ tử A Li thích?”
Vẻ mặt Tô Tử Hoàn có phải phần mềm mại hơn, nàng buông tay Tuấn Lạc ra quơ giữa không trong như muốn tìm đến bên Phiêu Tuyết.
“Để cho nương xemmột chút.”
Nước mắt Phiêu Tuyết vừa mới lau đi lại nhẹ nhàng tràn ra khóe mắt, nàng đi tới cầm đôi tay trắng nõn mịn màngkia, chỉ là nhìn tới hai chân thật là một trời một vực… “Nương”
… PhiêuTuyết kiềm nén hoang mang trong lòng, theo Tuấn Lạc gọi nàng là nương.Khi không còn nghe thấy tiếng cười quỷ dị kia nữa, khi đã tận mắt nhìnthấy sự thật, Phiêu Tuyết chỉ nhìn thấy một bà mẹ hiền lành, một mẹchồng hòa nhã.Tô Tử Hoàn kéo cánh tay Phiêu Tuyết, lộ ra nụ cười điểm tĩnh.
Phiêu Tuyết nhìn bà, cảm thấy dung mạo trẻ trungxinh đẹp của Lũng Thái Hậu cũng chưa được tính là gì, Tô Tử Hoàn vì lâunăm không gặp ánh nắng mặt trời mà làn da đặc biệt trắng nõn tựa nhưthiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên mặt lại mang hơi thở của một nữ nhân trưởng thành.
Phiêu Tuyết cuối cùng cũng biết tướng mạo TuấnLạc thừa kế của ai, khó trách hắn có tư chất mị hoặc chúng sinh như vậy… A Li tà ác… Tất cả bất an của Phiêu Tuyết đã theo nụ cười củaTô Tử Hoàn mà tan biến, nàng cũng nở nụ cười theo.Tô Tử Hoàn quay đầu lại phía Tuấn Lạcnói: “Li Nhi, ngươi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061058/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.