Tuấn Lạc dẫn Phiêu Tuyết ra khỏi TrúcUyển, giày gấm giẫm trên lá trúc khô phát ra những tiếng rắc rác.
Hộ vệvà Thủy Bích muốn đuổi theo lại bị Tuấn Lạc ngăn lại.
Trên trời trăngtròn ngời sáng, hắn theo ánh trăng một đường đi về phía trước, ngàytháng trùng lặp, Phiêu Tuyết giống như đang trong cõi mơ, Tuấn Lạc cưỡibạch mã giải cứu nàng ra khỏi sự vây khốn nặng nề.
Nàng nắm tay hắn thật chăt, không còn sợ hắn đột nhiên biến mất nữa.Phiêu Tuyết dùng tay kia kéo kéo gươngmặt của mình, không nghĩ sinh bệnh lại có thể được hắn quan tâm nhiềunhư vậy.
“A Li, chúng ta đi đâu đây?”
Phiêu Tuyết ngẩng mặt lên hỏi hắn.Đôi chân Tuấn Lạc không ngừng mà chỉ nắm chặt tay nàng: “Ta dẫn ngươi đi Băng Liên cung, chúng ta đi gặp mẫu hậu.”
Bước chân Phiêu Tuyết ngừng một chút,thiếu chút nữa ngã nhào, “A? A Li, chuyện này…”
Chuyện này thật sự làquá bất ngờ.
Lâu nay Tử quý phi vẫn là điều cấm kỵ của Tuấn Lạc, hắnchưa bao giờ dẫn nàng đi thăm bà.Tay của hắn dường như tăng thêm lực,lòng bàn tay úp lấy lòng bàn tay, nhiệt độ truyền đến rất kiên quyết,Phiêu Tuyết yên lặng cảm nhận sự ấm áp của hắn.
Hai người đi xuyên quacon đường nhỏ, bốn phía tối đen, Phiêu Tuyết lại không sợ hãi, cho dùkhông nhìn thấy phía trước nhưng chỉ cần có hắn, hắn nhất định sẽ dẫnnàng về phía ánh sáng.“A Li, Băng Liên cung ở đâu?”
Vì sao Phiêu Tuyết cảm thấy con đường này càng đi càng quen?“Băng Liên cung ở ngay phía trước.”
Hai người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061056/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.