Phiêu Tuyết không biết vì sao thái độTô Tử Hoàn lại thay đổi nhanh như vậy, phản ứng đầu tiên chính là chorằng bà phát bệnh nên vội vàng cầm tay bà, lo lắng gọi: “Nương, ngườilàm sao vậy?”
Không ngờ Tô Tử Hoàn lại lạnh lùng hất tay nàng ra, “Ta không điên, ta cũng chưa từng điên.”
Phiêu Tuyết tràn ngập kinh ngạc, “Nương…”
Trong đôi mắt đủ loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn.“Những chuyện năm xưa, rốt cuộc ngươibiết bao nhiêu? Nói, có phải Cố Hà Đông sai ngươi đến dẫn dụ Li Nhi?”
Giọng nói của bà trở nên nghiêm nghị, giống như một con diều hâu giươnglên móng vuốt sắc bén bảo vệ con nhỏ.Phiêu Tuyết đã hiểu nguyên nhân vì saobà thay đổi nhanh như vậy, ngược lại cảm thấy may mắn vì A Li có một mẫu thân tốt như vậy.
“Những chuyện năm xưa? Thật sự ta không biết chútnào…”
Phiêu Tuyết nhẹ giọng giải thích.Tô Tử Hoàn bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe lời của nàng, giống như muốn tìm ra điều gì dối trá.
Vậy mà PhiêuTuyết nói rất chắc chắn, quả thật nàng chuyện gì cũng không biết.“Đứa nhỏ ngoan… Chỉ cần ngươi nói thật, ta không ngăn cản ngươi ở cùng Li Nhi, nếu không..”
Bà lại lớn tiếngnói “Nếu không ta sẽ khiến cho Li Nhi phải chém ngươi.”
Phiêu Tuyết bất lực lắc đầu, muốn nànggiải thích thế nào bà mới tin tưởng? “Ta không có, từ trước đến giờ chưa từng muốn hại A Li.”
Phiêu Tuyết bắt đầu kể lại những gì đã qua, từ khi Cố Hà Đông gọi nàng vào thư phòng ân cần dạy bảo, đến khi làm bừa bãidọa chết trung thư lệnh, làm cho Lũng Thái Hậu giận sôi lên, sau đó làtru di cửu tộc, đoạt quyền, Phiêu Tuyết mặc áo phượng hoàng ngũ sắc.Nghe đến Túc thân vương, Tô Tử Hoàn có vẻ chấn động một chút, một taynắm lấy tay Phiêu Tuyết, nàng có thể cảm nhận sức lực truyền đến bàntay.Tô Tử Hoàn nghe Phiêu Tuyết kể lại tấtcả những chuyện đó, trong lòng cũng bắt đầu chấp nhận Phiêu Tuyết.
Phiêu Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Cha ta sao có thể là người muốnhại A Li? Không thể nào, ta tuyệt đối không tin.”
Ông là rường cột đất nước, lại trung thành ném cả nữ nhi vào cung, một người cha như vậy sao có thể bán đứng A Li?Tô Tử Hoàn thở dài một hơi: “Thôi thôi, là ta quá cố chấp chuyện lúc trước, có lẽ đều đã qua rồi.”
Phiêu Tuyết nghe được trong lời nói cómùi vị chuyện cũ bị giấu diếm, chuyện đó rốt cuộc là thế nào? Vì sao TôTử Hoàn lại để ý như vậy? Phiêu Tuyết trái lo phải nghĩ, cuối cũng vẫnhỏi ra miệng: “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không thích cảmgiác mơ hồ thế này, ta muốn biết.”
Phiêu Tuyết tin Tô Tử Hoàn sẽ nói cho nàng.
“Người nói cho ta biết có được không?”
Tô Tử Hoàn thở dài một hơi rồi bắt đầuêm tai nói: “Hai mươi năm trước, ta tiến cung, còn Lũng Niệm Từ là ca kỹ đứng đầu bảng của Bách Hoa Lầu.
Cố Hà Đông khi ấy còn trẻ, một thân tài hoa học vấn, đương nhiên cũng giống những văn nhân khác tới chỗ trănghoa, đương nhiên cũng ngưỡng mộ dung nhan tuyệt sắc của Lũng Niệm Từ.Niệm Từ mới đầu có ý xem thường Cố Hà Đông năm ấy mới chỉ là một quannhỏ, sao có thể theo kịp những người theo đuổi nàng? Nhưng Cố Hà Đôngkiên nhẫn, tuổi trẻ cuồng nhiệt, tuyên bố sẽ trở thành khách quen củanàng, sau đó lại lấy thơ lay động nàng, hai người thầm nảy sinh tìnhcảm.”
Tô Tử Hoàn thở dài một hơi, cặp mắt mù kia cũng nhiều hơn vài phần thần thái trống rỗng: “Nhớ lại năm đó, nàng cũng có tình yêu.”
Phiêu Tuyết không nghĩ tới cái gọi làchuyện cũ lại là chuyện như thế này, nàng cũng không nghĩ tới đây làchuyện xưa phía sau tất cả, cha và Lũng Thái Hậu??Trong đầu hiện lên một hình ảnh nơibướm hoa, màu sắc lòe loẹt, đèn màu rực rỡ, hàng đêm ca hát… Nơi phồnhoa người đến người đi, Cố Hà Đông không béo phì mà là một công tử tuấndật, cùng Lũng Thái Hậu lúc ấy là mỹ nữ khuynh thành… lãng mạn gặp nhau?Tô Tử Hoàn cười đau khổ: “Đáng tiếc lànàng đã thay đổi, lại không tiếc bất cứ giá nào muốn tiến cung, mới đầuta còn tưởng nàng thật sự yêu Hoàng Thượng, sau đó mới phát hiện tất cảchỉ vì trả thù Tô gia chúng ta.
Nữ nhân này quá độc ác, tâm như rắnrết.”
Phiêu Tuyết ngơ ngác nghe, không dám ngắt lời.“Nàng hạ độc chúng ta, coi ta như dãthú nhốt trong lồng, bắt ta đeo khóa sắt luyện trăm năm.
Mười lăm năm,cuối cùng ta đã trở lại, ta sẽ không để người đàn bà kia chạm đến mộtsợi lông tơ của ta và Li Nhi nữa.”
Khó trách nàng đề phòng Phiêu Tuyết như thế, vì Cố Hà Đông và Lũng Niệm Từ có một đoạn tình a…Phiêu Tuyết nắm chặt tay Tô Tử Hoàn, cố gắng truyền cho bà một chút ấm áp, nàng thật sự coi mẹ của A Li như mẹcủa mình: “Nương, sẽ không như vậy, A Li đã đủ mạnh mẽ, hắn sẽ không đểngười khác tổn thương mình nữa, tình huống người khác là dao thớt chúngta là cá thịt sẽ không xuất hiện nữa.”
Phiêu Tuyết nhẹ giọng an ủi.“Giúp ta chăm sóc Li Nhi thật tốt, mắt ta giờ đã mù, chỉ còn là phế vật.”
Tô Tử Hoàn nói.Bà hận Lũng Niệm Từ, chính Lũng Niệm Từ đã hại bà thành như thế này.Phiêu Tuyết cảm thấy không khí quá thêlương, nàng cố gắng cười để Tô Tử Hoàn vui vẻ một chút: “Ta sẽ chăm sóc A Li thật tốt, nương, cho dù không nhìn được cũng không sao, từ nay ta sẽ là đôi mắt của người.”
Khẩu khí của Phiêu Tuyết rất mãnh liệt làm cho Tô Tử Hoàn bật cười.“Nương, người nên cười nhiều một chút, người càng cười càng đẹp.”
Tô Tử Hoàn cảm thấy cuộc sống chính lànhư thế này, tiếng cười của Phiêu Tuyết và Tô Tử Hoàn thu hút Tuấn Lạcbước vào, “Nương, các người cười cái gì vui vẻ như vậy?”
“Đến đây, Li Nhi, con dâu này ta thích, miệng rất ngọt.”
Tô Tử Hoàn nắm tay Phiêu Tuyết không buông, rất yêu thích nàng.Phiêu Tuyết cũng che miệng cười, nàngđã giúp Tô Tử Hoàn tháo bỏ ràng buộc của nhiều năm trước.
Nàng chắc chắn rằng Cố Hà Đông yêu Liễu Như Mi, nếu không cha sao có thể nhường nhịnmẹ như vậy?Thất ra trong lòng Tô Tử Hoàn vẫn còncó lời cất giấu, bà không đành lòng phá hỏng sự tín nhiệm của PhiêuTuyết đối với Cố Hà Đông.
Bốn năm sau khi Tuấn Lạc lên ngôi, Lũng NiệmTừ xuất cung đi Quang Lộc Tự niệm phật ba tháng, thật ra chính là nàngđi gặp Cố Hà Đông.
Chỉ là đã mười năm qua đi, nay cảnh còn người mất… Bà sao phải cứ quấn quýt mãi những chuyện cũ này?Về phần Cố Hà Đông vì sao phản bội Lũng Niệm Từ để quay sang giúp Li Nhi, Tô Tử Hoàn không muốn tìm hiểu nữa.Đã thức tỉnh hay là tuyệt vọng?Tô Tử Hoàn chuyển sang hướng PhiêuTuyết, tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được tâm hồn cô bé này, hồn nhiên và lương thiện.
Nàng nói nàng muốn làm đôi mắt của bà, Tô TửHoàn nâng tay Phiêu Tuyết lên, mỉm cười vỗ hai cái.
“Sau này thườngxuyên đến Băng Liên Cung nhìn nương một chút.”
“Vâng!”
Phiêu Tuyết gật đầu, sau đó nhìn về phía A Li, hai người nhìn nhau hạnh phúc cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]