Tuấn Lạc yên lặng tiếp nhận tất cả sức lực Phiêu Tuyết áp tới, đây là chân tướng, cũng là chân tướng hắn đã chỉ cho nàng.Giọng nói trong đình quen thuộc nhưvậy, hai mắt Phiêu Tuyết rưng rưng, khóe mắt lại đảo qua y phục rơi lảtả trong đình, trường bào màu trắng, nước mắt không tiếng động rơixuống.Người trong đình cùng Phi Sương mây mưa thất thường, đến tột cùng là ai?Ngọc phỉ thúy xanh biếc kia còn nắmtrong tay, hơi nước trong mắt đã che lấp tầm mắt, hắn để cho nàng biếtmột người như vậy tồn tại, rồi lại vô tình đánh nát tất cả tình niệmtrong cõi lòng nàng.“Ta muốn trở về”
Phiêu Tuyết tựa đầuvào trong tay hắn, không bao giờ muốn xem biểu diễn đông cung hí trongThủy Ba Đình dù chỉ là một cái liếc mắt nữa.Đằng Tuấn Lạc ôm nàng vào trong ngực,hơi thở trêu chọc trên người đã thu lại, ánh mắt hắn rối rắm, “Được,không muốn nhìn thì đừng nhìn, trẫm mang ngươi trở về”
Dứt lời, hắn đemnàng rời khỏi đám cỏ lau còn đang lay động.Phiêu Tuyết cố nén đau đớn trong lòng,nói với Tuấn Lạc: “Chuyện vừa rồi…… Hoàng Thượng có thể đáp ứng thầnthiếp giữ bí mật không?”
Hắn mang theo nàng vào Như Tuyết Các,trong bóng đêm mông lung Phiêu Tuyết nhìn không thấy ánh mắt ngưng kếtcủa hắn.
“Được”
Hắn nhẹ nói.“Thần thiếp…… chính là không muốn làmcho lệnh muội thân bại danh liệt”
Giọng nói Phiêu Tuyết rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả chính mình cũng hoài nghi, thật là vì nguyên nhân như vậysao?Thân thể của nàng lạnh run trong gió đêm, không biết là vì thân thể rét lạnh hay là bởi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060904/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.