Đôi mắt lạnh như băng của hắn quét quaPhiêu Tuyết một cái liếc mắt, không khí quá mức băng hàn làm người takhông khỏi uất ức, Phiêu Tuyết mấp máy khóe miệng, không nói lời nào,không khí bị đè nén tới cực điểm.Tuấn Lạc hạ quyết tâm kéo nàng đi: “Ngươi không phải muốn tìm chân tướng sao? Trẫm lập tức cho ngươi một cái chân tướng!”
Phiêu Tuyết rốt cục buông tha khônggiãy dụa nữa, bị hắn kéo đi, đi thẳng, cho đến khi đi ra khỏi nơi giặt y phục, trong đầu Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Nàng phảibiết chân tướng, ngay cả khi chân tướng kia làm nàng tan xương nát thịt.Tuấn Lạc dẫn nàng vượt qua vườn hoa,quẹo trái quẹo phải, một vòng lại một vòng, bước vào một nơi này lạithấy một nơi khác, thẳng tới nơi hẻo lánh nhất trong Cố phủ, Trăn Viênkề sát chân núi Ngọc Loan, là nơi hẻo lánh nhất Cố phủ nhưng lại cảnhtrí nhất.Suối từ trên núi chảy xuống, tập trungvào một hồ nước nho nhỏ, mấy năm trước Thuỷ Ba Đình được xây ở đấy, tênnhư ý nghĩa, bốn phía đều vờn quanh gợn sóng lăn tăn (Thuỷ Ba = nướcgợn),ở Thuỷ Ba Đình trong Trăn Viên này bốn năm trước xảy ra nhiềuchuyện ma quái nên bị Cố phủ đóng cửa, Thuỷ Ba Đình vì thế cũng bị gáclại, hồ nước lâu ngày cũng mọc đầy cỏ lau, cỏ lau cao hơn đầu người cũng gắn kết với cảnh tượng hoang vu, Trăn Viên này càng thê âm trầm, TuấnLạc kéo nàng đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?Phiêu Tuyết nhíu mày, hai người đi tơiđầu Trăn Viên, đom đóm từ trong đống cỏ khô bay lượn, cỏ lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060902/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.