Lưu Hiên ngồi ở ghế phụ lái, hai tay dày vò lẫn nhau, tự hỏi bản thân có bị biến thành tên điên không?
Chuyện vừa nãy Giai Thiệu Điền không cho đó là tự bịa ra chứ?
Cái bụng không biết điều của Lưu Hiên đột nhiên kêu gào đòi ăn, đúng là khó xử. Cậu ngại đỏ mặt, nếu là lúc trước cũng không đến nổi như vậy, có khi nào hắn để cậu đói?
Giai Thiệu Điền tấp vào một quán ăn ven đường, hắn khó chịu về chất lượng nơi đây, vừa xập xệ vừa tồi tài. Ba con người còn lại thấy đồ ăn mắt sáng rỡ, miệng gọi món không ngừng.
“Hiên Hiên đã từng ăn xiên thịt nướng ở ven đường chưa?” Trần Nghiêm tỏ vẻ thần bí hỏi.
Cậu vui vẻ đáp lại: “Rồi nha, rất ngon.”
Nụ cười bỗng nhiên trở nên gượng gạo, cơ thể Lưu Hiên căng cứng cố chịu cái đụng chạm của Giai Thiệu Điền. Bàn tay to lớn ở dưới bàn đang đặt trên đùi cậu, không ngừng sờ mó.
Đột nhiên biến thành loại quan hệ này khiến Lưu Hiên cực kỳ khó xử, cậu chưa xác nhận được tình cảm của mình, chỉ biết bản thân có chút nhớ người ngồi bên cạnh. Đối phương làm ra chuyện vượt mức cũng không hề tức giận, cậu trước nay không có kinh nghiệm yêu đương, lần này thật sự rắc rối.
Sau khi ăn xong cậu phó mặc bản thân cho Giai Thiệu Điền, an tâm ngủ một giấc, đến khi mở mắt đã trở về căn phòng rộng lớn. Ánh sáng vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ làm mọi thứ xung quanh trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3428600/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.