Cậu hoảng loạn bám vào cổ hắn, con ngươi co rút, miệng không ngừng cầu xin: “Ưmm đủ rồi, anh a ha dừng… Dừng lại đi mà.”
Giai Thiệu Điền chặn miệng cậu bằng nụ hôn sâu, lưỡi của hắn linh động quét qua mọi thứ, Lưu Hiên vẫn chưa thích ứng được.
Lần này ra vào trơn tru hơn lần trước, chẳng bao lâu sau dị vật của Lưu Hiên run rẩy phun ra tinh dịch lỏng, phun trào khắp nơi dính lên bụng Giai Thiệu Điền. Dị vật dưới hạ thể thanh tú như cột ngọc lại lập tức cương cứng lên.
Thứ âm thanh xấu hổ vang khắp căn phòng xen lẫn tiếng rên rỉ của Lưu Hiên, từ khi mặt trời trên cao soi rọi vạn vật cho đến khi trăng tỏ giữa đỉnh đầu, Giai Thiệu Điền mới chịu buông cậu ra.
Lưu Hiên mất đi ý thức nằm dưới hạ thân, Giai Thiệu Điền vén cọng tóc lòa xòa trên trán ngắm nhìn cậu thật kỹ. Sau khi xử lý những thứ bên trong Lưu Hiên, hắn thay ga giường, nơi này bất tiện thật, đến cả máy giặt cũng chẳng có.
Làm xong việc hắn chen chúc với Lưu Hiên trên chiếc giường đơn, từ khi cậu rời đi đây là giấc ngủ trọn vẹn nhất.
Hai con người lười biếng ngủ cho đến tận trưa ngày hôm sau, Lưu Hiên mở mắt nhìn trần nhà trong sự bất lực. Cơ thể tưởng chừng như phân thành nhiều mảnh, nhấc một ngón tay thôi cũng thấy rã rời.
“Khát nước.” Giọng cậu trở nên khàn đặc, cũng biết là nhờ ơn của ai rồi.
Lưu Hiên xoay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3426893/chuong-70.html