Chương trước
Chương sau
Giai Thiệu Điền hôn lên vành tai, gặm nhấm đôi môi hồng hào của cậu, hắn tách mở môi đưa lưỡi vào cuồng nhiệt khai phá bên trong. Tay không chịu yên phần mà luồng vào bên trong lớp áo, tìm kiếm nụ hoa mùa xuân.

Cậu cực lực phản kháng, không ngừng dùng sức đẩy ra nhưng Giai Thiệu Điền chẳng xê địch, ngực lại càng ép sát hơn.

“T… Thở, không, không thở được.” Cậu xoay đầu sang hướng khác hít lấy hít để.

Cậu lật người muốn trốn thoát, Giai Thiệu Điền nào để cậu như ý nguyện, lập tức nắm lấy cổ chân kéo người quay trở lại. Hắn giúp cậu cởi cái quần dài vướng víu, quần lót phơi bày trước mắt, nơi đó bị hắn cạ đến rỉ nước.

Lưu Hiên xấu hổ gương mặt đỏ bừng bừng, vụng về lấy tay che chắn: “Đừng nhìn.”

“Kể từ lúc cậu trốn khỏi tôi, chúng ta không thể quay về mối quan hệ như trước đây.” Hắn nói với điệu bộ trầm tĩnh.

Cậu nhỏ bên dưới lớp quần Giai Thiệu Điền đã nhô cao, hắn đưa hai ngón tay vào miệng cậu tùy ý chơi đùa, miệng nhỏ không khép lại được nước bọt rơi vãi ra ngoài, cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Lớp phòng bị cuối cùng được Giai Thiệu Điền lọt bỏ, vật phía dưới hồng hào mang theo chút dư vị mùa xuân, hắn chỉ mới vuốt ve Lưu Hiên đã vùng vẫy, chân không ngừng động loạn.

Hắn chạm vào lỗi nhỏ phía dưới, gấp gáp cho một ngón tay vào trước thăm dò, Lưu Hiên vặn người để lộ đường nét quyến rũ khiến Giai Thiệu Điền khó mà kiềm lòng.

“Đau, anh rút ra đi.” Lưu Hiên liên tục lắc đầu.

“Không nghe thấy, nói rõ thêm một chút.” Giai Thiệu Điền nhướng mày, cười đểu.

Cảnh đẹp nhất là khi bản thân ngự trị ở nơi cao, quan sát mọi thứ phía dưới. Giai Thiệu Điền có nghĩ đến chuyện làm Lưu Hiên nhưng khi đó cậu chưa qua tuổi trưởng thành, hắn ít nhất còn có lương tâm.

Lần này là cậu sai với hắn trước, chẳng thể trách.

“Thật sự rất đau, đau mà.” Gương mặt Lưu Hiên thành ra vẻ khó coi, hàng chân mày sắp dính chặt lấy nhau.

Giai Thiệu Điền cho ngón thứ hai vào, vách thịt bị ma sát chỉ có một cảm giác bức bối.

“Ức!” Lưu Hiên giật bắn người khi Giai Thiệu Điền chạm qua nơi đó, cậu vội lấy hai tay đè chặt miệng, chân co rút.

“Nơi này đúng chứ?” Hắn chồm người về phía trước tách mở hai chân, đè chặt hai tay của cậu, tay còn lại không ngừng ra vào bên dưới.

Hắn cứ liên tục chạm vào điểm nhạy cảm, cả người Lưu Hiên run rẩy, tê dại không còn chút sức lực, khoái cảm xâm chiếm tâm trí, cậu mím chặt môi rùng mình bắn ra chất dịch trắng dục. Giai Thiệu Điền đã đến giới hạn, hắn tháo khuy quần kéo khóa lôi cự vật ra bên ngoài.

Cự vật hồng sẫm căng cứng, vừa bật ra gương mặt Lưu Hiên lập tức tái xanh, nó còn to hơn cậu nghĩ. Cậu lại một lần nữa lật người muốn chạy nhưng tay đã bị hắn khóa chặt, hắn đặt cự vật ở cửa động, ma sát sát một lúc rồi không lời cảnh báo mà đâm vào bên trong.

Lưu Hiên rớm người về phía trước, dây thần kinh gần như dứt hết, cậu đau đến nổi hít thở cũng trở nên khó khăn.

Giai Thiệu Điền thì thầm vào tai cậu mấy chữ: “Thả lỏng một chút.”

“Anh, rút rút ra trước.” Hai mắt cậu đẫm lệ, cơ thể không ngằn vặn vẹo.

Giai Thiệu Điền dùng tay xoa nắn phía trước, hắn giữ nguyên tư thế đó một lúc, đến khi Lưu Hiên nghĩ mình sống rồi thì hắn thúc thật mạnh, lút cán.

Cự vật của hắn vừa lớn vừa thô Lưu Hiên mơ hồ còn cảm nhận được từng đường gân của nó, mỗi lần hắn ra vào ruột gan bị đâm đến đảo lộn, hậu huyệt không ngừng co rút, điểm nhạy cảm liên tục bị ma sát làm đầu ốc Lưu Hiên trở nên mụ mị.

Qua một lúc cậu không biết rõ bản thân đang đau hay là hưởng thụ, đồng tử cậu co rút.

Giai Thiệu Điền đâm vào không thương tiếc, mỗi lần đâm nông sâu khác nhau. Hắn cởi luôn chiếc áo còn sót lại, cơ thể trần truồng của thiếu niên không có cảm giác mỏng manh nhưng đường nét vô cùng dụ hoặc.

Hai nụ hoa nô cao bị hắn xoa nắn không thương tiếc, giọng điệu còn khá trêu ngươi: “Nơi này có sữa không.”

Lưu Hiên từ nãy đã che kín hai mắt, cậu ấm ức nói: “Không có, ưm… Ha a…”

“Thật sự không?” Hắn cuối người dị vật cũng theo đó mà tiến sâu vào bên trong, tiếng mút chùn chụt vang lên giữa căn phòng.

Lưu Hiên ưỡn người đầu ngón chân co quắp, cậu ra nữa rồi. Giai Thiệu Điền biết nhưng không dừng, hắn vẫn tiếp tục ra vào.

“Tôi vừa, ức vừa… Mới bắn.” Lưu Hiên dùng hai chân quấn quanh hong Giai Thiệu Điền, khoái cảm còn chưa qua đi hắn cứ đâm dồn dập như thế, thật sự muốn giết người mà.

Đầu óc cậu choáng váng, cơ thể rã rời, không nhấc nổi một ngón tay. Giai Thiệu Điền đột nhiên tăng tốc, khung cảnh qua màn nước dày Lưu Hiên vẫn nhìn thấy được cơ thể đầy cơ của người đàn ông, hắn ngẩn đầu gầm lên một tiếng.

Bên trong cậu được lấp đầy bởi thứ đặc sệt, nóng muốn bỏng.

Giai Thiệu Điền bế cậu lên, thứ đó vẫn cấm sâu bên trong, hắn cứ như thế mà chuyển động lần này còn sâu hơn lần trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.