Sau khi Mỹ Ninh vào phòng cấp cứu Lưu Hiên lập tức gọi cho Giai Thiệu Điền, nghĩ lại hắn bận rộn nhiều việc cậu chuyển sang nhắn tin.
“Tôi đang ở bệnh viện.” Cậu nhấn gửi, câu sau còn chưa kịp soạn điện thoại đã có cuộc gọi đến.
“Bị thương ở đâu?” Giọng nói truyền đến không tránh khỏi sự gấp gáp.
Hơi thở của hắn dần mấy ổn định, có thể nghe ra hắn đang chạy: “Ở yên đó, tôi lập tức đến.”
Cuộc gọi kết thúc trong khi Lưu Hiên chưa nói được một lời tử tế, cậu chỉ bị tróc lớp da thôi, hoàn toàn ổn.
Giai Thiệu Điền xuất hiện ở bệnh viện, cả hai chạm mặt nhau ở dãy hành lang nơi dẫn vào phòng cấp cứu. Hắn chạy đến ôm chầm lấy cậu, nhịp tim đập loạn xạ là vì vội vã hay lo lắng cậu xảy ra chuyện?
Lưu Hiên áp tai vào lòng ngực, im lặng lắng nghe một lúc, đôi tay đang buông thõng chầm chậm đáp lại.
“Nơi bị thương là ở đâu?” Hắn tách cậu ra liên tục xem xét thân thể.
“Chị Mỹ Ninh bị đau dạ dày, em không có bị thương.” Cậu bình tĩnh đáp.
Hắn nắm lấy cái tay không bị thương kéo cậu đi một mạch, chỉ là rách da đã phiền đến bác sĩ xem xét, cậu thật sự thấy ngại.
Hắn nhíu mày hỏi: “Không thể tự té?”
Cậu ấm ức liền nói một mạch: “Em họ của anh nóng nảy mới xay ra cớ sự này, đạp vào bụng chị Mỹ Ninh còn đá em lộn mèo mấy cái.”
Đôi mắt phảng phất sự ganh tỵ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3428601/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.