Lưu Hiên mặc chiếc áo sơ mi trắng quá cỡ, che phủ cặp mông trắng mịn để lộ đôi chân vừa thẳng vừa dài, bên dưới hoàn toàn trống rỗng. Gương mặt cậu lộ ra vẻ đau khổ, ánh mắt luôn nhìn xuống phía dưới.
“Cậu còn đợi đến khi nào nữa?” Giai Thiệu Điền nhướng mày hỏi.
Hắn ngồi trên giường vắt chéo chân nhìn chằm chằm vào cậu, trên tay là ly rượu đang sóng sáng dưới ánh đèn phòng.
Lưu Hiên nhấc từng bước chân đi đến gần hắn, cậu cảm nhận được tảng đá đang đè nặng trên vai, trái tim dường như bị ai đó bóp chặt. Cậu nhận lấy ly rượu từ tay hắn một hơi uống cạn, nhiệt độ ấm nóng chạy dọc từ cổ xuống bụng, kèm theo đó là cái ôm của Giai Thiệu Điền.
Cơ thể không chịu nổi sự tiếp xúc khẽ run lên, cậu lắp bắp nói: “Anh, anh trai.”
Cậu ngồi lên đùi hắn, hạ thể vì không có gì che chắn mà dán vào người đối phương, chỉ cần động một chút liền có thể cảm nhận rõ ràng.
Giai Thiệu Điền dùng một tay xoa nắn mông cậu, tay còn lại luồng vào áo di chuyển đến eo, mỗi nơi hắn chạm qua đều để lại hơi ấm. Lưu Hiên nhắm chặt mắt chịu đựng sự dày vò, mặc cho hắn càng quấy.
Cậu chỉ là một thiếu gia hết thời, nếu không lấy lòng Giai Thiệu Điền bản thân sẽ phải đối mặc với cuộc sống cơ cực, những kẻ trước đây bị cậu chế giễu đang trực chờ như bầy sói hoang bị bỏ đói. Тhử 𝘁hách 𝘁ìm 𝘁𝐫a𝙣g gốc, géc gô ⩵ ТR𝒖𝙈ТR𝐔YE𝖭.V𝙣 ⩵
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350681/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.