Cố Thâm bật cười.
Nam Hạ nhịn không được xấu hổ, đánh anh một cái.
Cố Thâm ôm cô đi vào phòng ngủ, dùng chân dài đá cửa.
Quần áo bị anh cởi vứt tán loạn trên mặt đất.
Anh đứng dậy giơ tay tắt đèn.
Nhẹ nhàng tới gần mà hôn cô, động tác vuốt ve như trân bảo, chậm rãi tháo từng nút áo của cô.
Thân thể cô từ từng chỗ anh chạm vào mà nóng dần lên.
Anh yêu thương dùng môi phác họa từng đường nét trên mặt cô, kiềm giọng nói: "Anh đi lấy đồ."
Nam Hạ dạ.
Anh đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ, cô nghe được tiếng mở ngăn kéo.
Cửa phòng ngủ để mở, lộ ra chút ánh sáng.
Nam Hạ nằm trên giường, tim đập khẩn trương đến muốn nhảy ra ngoài. Cô không dám nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn trần phòng màu xám.
Cho đến khi anh trở lại.
Cả gian phòng lại chìm vào bóng tối.
Cô chủ động vươn tay nhỏ ôm lấy thắt lưng anh.
Cả người Nam Hạ không nhịn được run lên.
Cố Thâm dừng động tác, hỏi: "Sợ?"
Nam Hạ nói: "Không có."
Thanh âm mang theo run rẩy.
Cố Thâm đem đồ đạc trong tay ném lên tủ đầu giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Nam Hạ chậm rãi thở phào một cái, thần kinh cẳng thẳng trầm tĩnh lại.
Cố Thâm hôn trán cô: "Không vội, chúng ta từ từ thích ứng."
Nam Hạ làm tổ trong ngực anh, không trả lời.
Thực tế lúc nào cũng không như tưởng tượng, cô vẫn có chút sợ.
Mặc dù không ngừng thuyết phục chính mình nhưng thân thể run rẩy hoàn toàn không khống chế được.
Cô nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-che-duoc/1047086/chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.