Nam Hạ còn tưởng anh thật sự muốn cô đợi anh 4 tháng.
Cũng từng nghĩ tới tuy anh vốn biểu hiện dửng dưng không để bụng nhưng thực tế là vẫn bị tổn thương cho nên mới không muốn cùng cô xác lập quan hệ.
Nghe anh nói vậy, đáy lòng Nam Hạ như bị hòa tan vào nước.
Viền mắt cô có chút xót xa, nói: "Em không muốn."
Rõ ràng là giọng nũng nịu, Cố Thâm vẫn cảm nhận được tâm tình anh lập tức căng thẳng.
Anh khẽ cười, nhìn cô: "Ngoan, đừng làm rộn."
Nam Hạ cũng cười rộ lên, cúi người hôn lên khóe môi anh: "Em đồng ý."
Đuôi mày khóe mắt Cố Thâm cuối cùng cũng giãn ra, mang theo tiếu ý, cẩn thận lấy nhẫn ra: "Thử xem có thích hợp không? Vẫn là chiếc nhẫn mua từ 4 năm trước."
Nam Hạ ngẩn ra.
Cố Thâm duy trì tư thế quỳ, đeo nhẫn cho cô.
"Rất hợp."
Nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Nam Hạ kéo anh dậy, để anh ngồi xuống cạnh mình.
Cô ngắm chiếc nhẫn trên tay, hỏi: "Năm đó là anh mua sao?"
Cố Thâm: "Ừ. Bây giờ nhìn kim cương có chút nhỏ, lúc đầu anh định mua lại một chiếc khác, sau lại cảm thấy chiếc nhẫn này mang ý nghĩa rất lớn. Không đưa nó cho em đáy lòng anh cảm thấy không viên mãn."
Đây là lần đầu tiên anh tự tay mua nhẫn cho một cô gái.
Đã có một thời gian rất lâu anh tưởng rằng đời này mình không còn cơ hội để tặng cho cô.
Nhưng may mắn thay cô đã trở lại.
Chóp mũi Nam Hạ có chút lên men, khóe lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-che-duoc/1047085/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.