Tôi có đọc đâu đó nói rằng chỉ cần là người đặc biệt đối với bạn thì ở trong đám đông, một cái liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra. Nhưng rất tiếc tôi chưa phải là người đặc biệt với Vương Nguyên Minh. Khoảnh khắc kia cậu ấy ngoảnh đi, tôi cảm giác trong lòng mình vừa tắt đi một tia hy vọng.
Trận đấu được tiếp tục, trên bảng tính điểm hiện giờ tỉ số là 3-1, nghiêng về phía Vương Nguyên Minh. Khác hẳn với lúc đầu, cậu ấy là người chuyên phòng thủ, đối thủ sẽ ra đòn, còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Mỗi cú đấm và nâng chân phản công của Vương Nguyên Minh đều mang lực đạo mạnh, dồn nén đối thủ của cậu ấy đến cả đường biên của sàn đấu.
Vương Nguyên Minh biến nhịp độ trận đấu bắt đầu hấp dẫn hơn, khán giả vì vậy mà cũng trở nên cuồng nhiệt cổ vũ gọi vang tên cậu ấy. Khác với mọi người, tôi lại cảm thấy ẩn sau những đòn tấn công dồn dập ấy, Vương Nguyên Minh đang mất bình tĩnh và sự tập trung vốn có ban đầu. Điểm cậu ấy vẫn ghi, ra đòn vẫn rất chính xác nhưng tất cả dường như cậu ấy chỉ đánh theo thói quen phán đoán lúc đầu về đối thủ. Là do tôi đã quá nhạy cảm sao?
"Nè, cẩn thận!"
Khu vực lan can khá chật hẹp, cộng thêm việc lượng người đến theo dõi ngày càng đông hình thành nên tình trạng chen lấn xô đẩy hòng chiếm được vị trí tốt. Tôi mãi chỉ để sự tập trung ở Vương Nguyên Minh mà không chú ý xung quanh, dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941216/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.