"Tớ có chuyện muốn nói"
Tôi là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cục diện. Vương Nguyên Minh hiểu ý liền buông lỏng vòng tay, kéo dãn khoảng cách của cậu ấy và tôi.
Khi tôi quay lại, phát hiện cậu ấy vẫn nguyên võ phục trên người, ánh sáng chiều mờ mờ ở góc cầu thang tô đậm đường nét nửa khuôn mặt của cậu ấy. Không phải nói về con người này, dù ở trong tình huống nào thì cũng luôn đẹp trai như vậy.
Tầm mắt tôi sau đó chú ý đến mảng lớn bầm tím nổi bần bật trên tay phải của Vương Nguyên Minh, nó chính là vết thương do thi đấu lúc nãy. Trong vô thức tôi đã chạm tay lên vết bầm tím ấy "Có đau lắm không?"
Vương Nguyên Minh không nhanh không chậm thu tay lại "Tôi không sao"
Tay tôi lập tức liền lơ lững giữa không trung, khó xử thu về. Tôi thôi không nhìn cậu ấy nữa, ánh mắt dời sự tập trung vào mũi bàn chân chẳng biết là khẩy khẩy gì trên nền đá hoa cương bên dưới "Tớ và cậu, đang có vấn đề gì đúng không?"
Rất lâu sau tôi mới nghe được câu trả lời "Không có"
"Vậy tớ thắc mắc một chuyện. Có phải trước khi cậu bị thương, cậu đã trông thấy tớ?" khi nói lời này tôi không rụt rè nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Nguyên Minh.
Cậu ấy cũng không lãng tránh, tiếp nhận ánh mắt của tôi hỏi lại "Việc đó quan trọng sao?"
"Bởi vì..."
"Bởi vì điều gì?"
Bởi vì nó biểu thị cho cậu có quan tâm đến tôi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941214/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.